Omega Bại Khuyển Trở Thành Vạn Nhân Mê

Chương 3

Rồi nó đột nhiên chuyển giọng châm biếm: [Với cả, bài tập của cô vẫn chưa làm xong đâu nhé!]

Kỳ Gia Bảo đang chìm trong dòng suy nghĩ thì tiếng còi xe dưới tầng bất ngờ vang lên, kéo cô và hệ thống trở về hiện thực.

Cô ló đầu ra cửa sổ nhìn xuống mà không khỏi giật mình.

Dưới tòa nhà chung cư cũ kỹ và chật hẹp là một hàng dài những chiếc xe hạng sang. Xe dẫn đầu thậm chí trông cực kỳ đắt đỏ.

Đếm qua một lượt, cô thấy tổng cộng có tám chiếc xe, cùng với một vài vệ sĩ mặc đồng phục cưỡi trên mô tô bay siêu rộng.

“Nhà ai mà chiều thế này lại làm rình rang như đang rước dâu vậy? Khu này làm gì có ai gả vào hào môn đâu.”

Hệ thống ngập ngừng, rồi ném ra một câu khiến cô sững người: [Cô, chính là cô đó chứ ai.]

“Hả?”

Lúc này, từ chiếc xe dẫn đầu bước xuống một người đàn ông dáng người cao ráo.

Chiều cao hơn 1m90, anh mặc bộ vest tối màu, tóc ngắn gọn gàng, khí chất trưởng thành và ổn trọng.

Ánh mắt anh vừa lúc ngước lên, chạm phải ánh mắt của cô qua khung cửa sổ.

Hệ thống scan người đàn ông, xác nhận anh chính là nam chính. Dù đã quen với sự hỗn loạn của thời gian tuyến, hệ thống cũng phải cảm thấy tuyệt vọng khi thấy sự xuất hiện của anh khiến cốt truyện thêm phần lộn xộn.

[Khi nam chính xuất hiện, tôi đã giải mã được một chút cốt truyện. Anh ta đến để đón cô.]

[Nhưng theo đại cương, thời điểm này vốn không phải là lúc cô được đón về nhà.]

[Chuyện đã đến nước này rồi, dù sao cũng phải đối mặt thôi.]

Hệ thống nhắc thêm: [Theo cốt truyện, hai người từng yêu nhau nhưng cô đột ngột chia tay, thế nên lần gặp lại này chính là màn “theo đuổi người yêu cũ phiên bản đầy máu lửa”]

Nghe xong, Gia Bảo gần như muốn té xỉu.

[Trời ơi! Không lẽ tôi đã yêu nam chính từ lúc… cấp hai sao?]

Cô hoảng hốt lẩm bẩm: “Tôi quả là quá mạnh mẽ. Một tổng tài thành đạt lại yêu tôi đến mức chịu phạm pháp, hẹn hò với một omega vị thành niên luôn?”

Hệ thống bị sốc: [???]

Nhưng chỉ vài giây sau, Gia Bảo nhận ra điều tồi tệ hơn.

“Nếu là cấp hai thì còn đỡ. Đừng nói rằng anh ta đã tìm tôi từ lúc… tôi học tiểu học đấy nhé?”

Suy nghĩ này khiến da đầu cô tê dại.

Bên ngoài, tiếng gõ cửa vang lên cộc cộc.

Cô đứng hình.

“Nhưng tôi hoàn toàn không có bất kỳ ký ức nào về chuyện yêu đương với anh ta cả. Chẳng lẽ… thời gian tuyến đã vỡ vụn đến mức này rồi sao?”

Cánh cửa mở ra.

Người đàn ông cao lớn bước vào, nhẹ nhàng tự giới thiệu: “...Tôi là con nuôi của ba mẹ ruột cô. Cô có thể gọi tôi là Cao Tiềm.”

Anh ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn trong căn hộ nhỏ, lập tức lấp đầy cả không gian chật hẹp.

Gia Bảo đưa anh một chiếc cốc nhựa dùng một lần, anh khẽ mỉm cười cảm ơn.

Nụ cười nơi khóe môi kèm theo má lúm đồng tiền thoáng hiện, khiến vẻ alpha mạnh mẽ của anh dịu đi đôi chút.

“Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, tôi sẽ cố gắng giải thích ngắn gọn hơn.” Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt của Gia Bảo, giọng nói trầm ổn: “Thực ra, cô là con gái của nhà họ Diệp ở khu vực số 7. Chúng tôi đã tìm cô rất lâu. Hôm nay đến đây là để đưa cô về.”

“Trở về với ba mẹ ruột của cô.”

Gia Bảo vốn đã biết trước chuyện này từ hệ thống nên phản ứng của cô không có gì ngạc nhiên.

Nhưng ngay khi cô định mở lời, hệ thống đột ngột hét toáng lên trong đầu: [Có cốt truyện mới được mở khóa! Đây là cốt truyện riêng của Cao Tiềm!]

Khi hệ thống truyền nội dung cốt truyện vào đầu, Gia Bảo bắt đầu đọc:

[Ngồi trong xe, Cao Tiềm vẫn cảm thấy khó tin. Đứa trẻ mà anh đã tìm kiếm suốt hơn mười năm trời cuối cùng cũng được tìm thấy.]

[Đây đáng lẽ là một chuyện tốt. Nhưng càng đến gần địa điểm, cảm giác bất an trong anh càng rõ rệt. Sau ánh mắt thoáng chạm nhau dưới lầu, một sự ghét bỏ mạnh mẽ bỗng trào dâng trong lòng.]