Cơn gió mạnh bất ngờ ùa vào quán, mang theo hơi lạnh ẩm ướt, cuốn sạch chút hơi ấm mong manh còn sót lại bên trong.
Hạ Phù bất giác run lên một cái.
Cô ngơ ngác một lúc, hướng mắt nhìn về phía cửa ra vào. Trước khi kịp nhìn rõ hai vị khách vừa bước vào, họ đã nhanh chóng đảo mắt quan sát khắp quán. Một cậu thiếu niên tóc vàng trong số đó chú ý đến quầy pha chế chỗ cô, nơi có bày biện các nguyên liệu pha trà sữa. Đôi mắt cậu sáng lên.
“Cho tôi xem thực đơn nào. Ồ, không tệ, toàn món ngọt à?”
Cậu bước tới, sải chân dài ngồi phịch xuống chiếc ghế cao trước quầy bar. Mùi rượu nồng nàn hòa cùng hơi ẩm của ngày mưa lập tức tràn vào giác quan của Hạ Phù.
Lạnh lẽo, kiêu ngạo và ngột ngạt.
Đây là một Alpha.
“Đúng vậy.” Hạ Phù mím môi, khẽ xoay người né đi một chút “Nhưng cũng có thể chọn ít đường hoặc không đường.”
Cô để ý thấy cậu mặc bộ đồng phục trắng viền vàng, cổ áo được xếp nếp gọn gàng, trên ngực cài huy hiệu hình đại bàng. Hạ Phù không xa lạ gì với kiểu đồng phục này, đó là đồng phục của Học viện Hoàng gia Đế quốc.
“Không đường thì còn gì thú vị nữa?”
Cậu thiếu niên kéo dài giọng, lười biếng hất tay chỉ hai món đồ uống ngọt trong thực đơn rồi vứt lại cho cô.
“Thế thôi, làm đi.”
Không rõ là cố tình hay vô ý, khi Hạ Phù vừa cúi xuống lấy nguyên liệu, cuốn thực đơn liền rơi xuống đầu cô. Tờ giấy bị mái tóc xù nhẹ như đuôi sóc của cô đội lên.
Hạ Phù: “…”
Cậu thiếu niên đưa chân, xoay xoay mũi giày trên sàn nhà, liếc thấy cảnh tượng đó, không nhịn được mà bật cười: “Phụt!”
Rõ ràng là cậu cố ý!
Hạ Phù lặng lẽ nhặt tờ thực đơn khỏi đầu mình, cúi xuống chuẩn bị nguyên liệu pha chế trà sữa.
Cậu thiếu niên tóc vàng nhanh chóng mất hứng thú với cô. Cậu xoay ghế, dùng giọng điệu cằn nhằn để gọi đồng đội:
“Edward làm ăn kiểu gì thế? Liên lạc được chưa?”
“Liên lạc rồi.” Một giọng nói trầm ấm, dịu dàng đáp lại “Họ đang từ hoàng… nhà tới đây, nhưng thời tiết không tốt nên sẽ mất chút thời gian. Chúng ta cứ tạm nghỉ ở đây.”
“Haizz, cái quán này tồi tàn quá, chẳng có gì ăn được, nước nóng thì khỏi bàn đến.” Cậu vừa nói vừa hất mái tóc ướt nhẹp vì mưa, giống hệt một chú chó lớn vừa bị ướt sũng.
“Nhìn này, tôi ướt hết cả rồi!”
Hạ Phù vừa đứng lên, ngay lập tức bị nước từ mái tóc của cậu hất thẳng vào mặt.
Hạ Phù: “…”
Người này có chút nào biết giữ phép lịch sự không vậy!?
Cậu tóc vàng vẫn quay lưng về phía cô, chẳng hề hay biết tình cảnh éo le của cô. Nhưng người bạn đồng hành của cậu thì thấy. Thiếu niên đó hơi sững lại, rồi mỉm cười nhẹ nhàng đầy áy náy, rút từ túi áo ra một chiếc khăn tay đưa cho cô.
“Thành thật xin lỗi, thưa tiểu thư. Đó là do bạn tôi bất cẩn.” Cậu có mái tóc xanh nhạt hiếm thấy, nét mặt điềm tĩnh và phong thái ôn hòa, trái ngược hoàn toàn với sự ngổ ngáo của người đi cùng.
“Cô lau đi cho đỡ khó chịu.”
“Cảm ơn.”
Trong không gian thoang thoảng hương thơm nhẹ nhàng như cơn gió trên núi, Hạ Phù khẽ ngập ngừng, rồi cũng nhận lấy chiếc khăn.
Cậu tóc vàng lúc này mới ngoảnh lại nhìn cô, vừa thấy liền không nhịn được cười phá lên:
“Hahaha, sao cô xui xẻo thế hả?”
“Là khách hàng, anh nên chú ý một chút thì hơn.” Hạ Phù cầm chiếc khăn tay, nhỏ giọng phản bác.
"Ồ, cô đang bắt bẻ khách hàng đấy à?"
Cậu thiếu niên tóc vàng nghe thấy câu nói của Hạ Phù, cười tươi rói, tiếp tục trêu chọc.
"Tôi không định phàn nàn đâu, nhưng người làm dịch vụ như cô. Tôi nói là nhân viên bình thường ấy, chẳng phải nên đặt tâm trạng của khách hàng lên hàng đầu sao? Sao không chiều ý tôi một chút nhỉ?"
"Được rồi, Otto." Người đồng hành của cậu lên tiếng, cắt ngang màn cà khịa với vẻ bất đắc dĩ, rồi nhẹ nhàng an ủi Hạ Phù: "Đừng để ý, cậu ấy chỉ đang đùa thôi."
Ngay từ lúc nhìn thấy bộ đồng phục mang phong cách hoàng gia kia, Hạ Phù đã có kinh nghiệm nhiều năm phục vụ bên cạnh ông Eli và tiểu thư Emily đã mơ hồ đoán được thân phận của hai cậu thiếu niên này. Chưa kể, họ còn là Alpha.
Dù ở thủ đô, nơi hội tụ vô số quý tộc và tinh anh, Alpha vẫn là một tầng lớp hiếm hoi và vô cùng cao quý.
Hiểu rõ sự chênh lệch thân phận, Hạ Phù chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ ý không sao.
Tay cô nhanh chóng làm việc, chẳng mấy chốc đã bưng ra hai ly trà sữa pudding nóng hổi và cà phê kem tươi, đẩy về phía thiếu niên tóc vàng tên Otto. Cùng lúc đó, chị Beta quyến rũ ở quầy bên cạnh cũng nhẹ nhàng mang đến một ly rượu nho Gran mới rót, đặt trước mặt người bạn đồng hành của Otto.
"Rượu nho Gran tươi, thử một ly chứ?"
Chàng trai tóc xanh ngước mắt lên, ánh bạc trong đôi mắt khẽ nheo lại. Anh nhẹ giọng đáp, lịch sự nhưng không kém phần sắc sảo:
"Nếu tôi nhớ không nhầm, hình như tôi chưa gọi món này, đúng không?"