Beta Hầu Gái Không Muốn Bị Cuốn Vào AO Tu La Tràng

Chương 1

Ngoại ô Đế Đô, quán rượu Gió Đồng Nội.

Trời đã về khuya, những chiếc đèn đường mờ mờ treo lủng lẳng nơi đầu ngõ bắt đầu sáng lên. Biển hiệu cũ kỹ được trang trí sơ sài bằng một dải đèn nhấp nháy, ánh sáng đỏ xanh lập lòe phản chiếu xuống vũng nước đọng trên đường, tạo thành một vòng hào quang lộn xộn.

Chiều nay vừa có một trận mưa lớn, không khí còn phảng phất mùi ẩm ướt và lành lạnh. Khi Hạ Phù vội vàng chạy vào phòng hậu trường của quán rượu, cô đã muộn mất 10 phút. Nhận thấy ánh mắt trêu chọc của chị Beta đang phì phèo điếu thuốc ở bàn trang điểm bên cạnh, cô ngập ngừng một lúc, rồi cúi đầu, mái tóc dài màu nâu hạt dẻ xõa xuống như đuôi sóc bông xù.

“Bên ngoài còn mưa không?” Chị gái nhả khói, bắt chéo chân hỏi, giọng điệu vừa hờ hững vừa trêu đùa.

“Dạ hết rồi, nhưng đường ngập nước nên em đi hơi lâu ạ.”

Hạ Phù vừa khẽ đáp vừa cúi đầu chỉnh lại chiếc váy của mình cho phẳng. Cô muốn thay đồ ngay, nhưng có người khác ở đây, một cô gái Beta trẻ tuổi như cô có vẻ không quen với việc cởi đồ trước mặt người khác. Đầu ngón tay vô thức mân mê dây kéo phía sau váy.

“Muộn 10 phút rồi đấy, nhanh mà chuẩn bị đi, không lát nữa lại bị ông chủ trừ lương bây giờ.”

Beta lớn tuổi hơn nói xong thì đứng dậy, dáng vẻ lười biếng đi ra cửa. Vừa đi chị vừa phẩy tay với cô như nhắc nhở. Chị đã làm ở đây lâu năm, hiểu rõ Hạ Phù là một người nhạy cảm chuyện riêng tư. Trong quán rượu này, hầu hết nhân viên đều là Beta, nam nữ đều có, việc thay đồ hay sinh hoạt chung cũng chẳng ai để ý gì nhiều.

“Em sẽ xin lỗi ạ.”

Chờ đến khi chị ấy rời đi, Hạ Phù mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cởi bộ đồng phục nữ hầu màu trắng đen ra, thay bằng bộ trang phục nhân viên với chiếc tạp dề thắt ngang eo.

Thay đồ xong, cô đứng trước gương kiểm tra lại một lần nữa, chắc chắn không có gì lộn xộn. Làn da cô trắng mịn, hai má vẫn còn phúng phính nét trẻ con. Đôi mắt nâu hạt dẻ tiệp màu với mái tóc, hơi cụp xuống ở đuôi, được hàng mi dài cong khéo léo bao bọc. Mỗi khi mỉm cười, ánh mắt cô như được phủ một lớp mật ngọt dịu dàng.

Sau khi tự mỉm cười động viên mình, Hạ Phù hít sâu, lấy lại tinh thần.

[Bắt đầu công việc thôi!]

Ban ngày cô phải chăm sóc tiểu thư Emily, ban đêm lại đến quán rượu làm thêm. Kể từ khi bắt đầu chuỗi ngày như vậy, Hạ Phù rất ít có thời gian riêng cho bản thân. Dù thật sự rất bận rộn, nhưng cô chưa bao giờ để sự vất vả đánh gục mình.

Chỉ cần nghĩ đến mục tiêu trong lòng, mọi mệt mỏi đều tan biến.

May mắn là công việc ở quán rượu không quá nhiều. Ông chủ nhận cô vào làm cũng chỉ để bổ sung thêm thực đơn. Dẫu sao, đã đến quán rượu thì mấy ai gọi cà phê hay trà sữa?

Nhưng thực tế lại có.

Chẳng hạn như hôm nay, cô bỗng được tiếp đón hai vị khách đặc biệt.

Đêm dần khuya, bên ngoài lại rì rầm tiếng mưa, từng giọt lạnh buốt theo cơn gió đêm len qua khe cửa ùa vào, để lại trong không khí một chút mùi ẩm ướt của ngõ nhỏ lẫn với hơi tanh của sắt gỉ.

Lúc nửa đêm, khách đã về gần hết.

Hầu hết những người đến đây ăn uống đều là dân thuê trọ quanh đây. Giờ này, họ đã tản đi gần hết. Một vị khách quen sau khi say muốn tán gẫu với nhân viên dựa, người duy nhất có thể tiếp chuyện là nữ bartender phong tình vạn chủng, mắt híp đầy ẩn ý, ngả người trên quầy cười đùa.

Còn cô gái với mái tóc nâu hạt dẻ thì vẫn co ro ở góc phòng, trong lòng chỉ đếm từng giây chờ đến giờ tan ca, vừa buồn chán vừa cảm thấy thời gian như ngừng trôi.

“Tôi nói này, chỗ này tồi tàn quá nhỉ.”

“Chịu khó đi, mưa lớn thế mà.”