Chị hai vẫn không chịu ngừng, vội chạy theo sau.
"Châu Châu, chị luôn thắc mắc một điều."
Cô ấy nheo mắt cười, hỏi từ bên cạnh:
"Em nói xem, lúc nào cũng đối xử tốt với một người thì chắc chắn là có gì đó "đặc biệt". Nhưng nếu lúc nào cũng tỏ thái độ khó chịu với một người, thì có phải cũng là một kiểu "đặc biệt" không?"
Quả thực như lời chị hai nói, trong lòng Bạch Lộ Châu, có lẽ Trì Dữu thật sự là một người "đặc biệt".
Nhưng đó tuyệt đối không phải là kiểu "đặc biệt" mà cô yêu thích, càng không phải là loại "đặc biệt" lén lút mang chút mập mờ.
Nói một cách chính xác...
Cũng không đơn thuần là kiểu "đặc biệt" của sự ghét bỏ.
Người ngoài chỉ thấy Trì Dữu thường xuyên tìm đến trường Đại học Vân Sư trong những năm gần đây, họ cho rằng mối quan hệ của hai người chỉ mới hình thành trong thời gian này. Ai cũng nghĩ rằng Trì Dữu chỉ mới quen biết Bạch Lộ Châu khoảng hai, ba năm trước.
Thực tế thì, Bạch Lộ Châu không nói, mà Trì Dữu cũng không dám chủ động giải thích với người khác.
Nói cho cùng, Bạch Lộ Châu cũng suýt quên mất.
Lần đầu gặp Trì Dữu đã bao nhiêu năm rồi nhỉ?
Năm đó cô 18 tuổi phải không?
Hay là 19 tuổi?
Trì Dữu lúc đó bao nhiêu tuổi nhỉ?
9 tuổi? 10 tuổi?
Bạch Lộ Châu chỉ nhớ rằng vào thời điểm đó, cô vẫn đang học đại học, và trường mà cô theo học chính là Đại học Vân Sư bây giờ.
Cô đã chuẩn bị từ lâu để trở thành một giáo viên.
Trong thời gian học đại học, việc đến Trường Tiểu học số 3 Vân Châu là là một chuyến đi không thể thiếu trong hành trình nghề nghiệp của mình.
Đến tận hôm nay, Bạch Lộ Châu vẫn nhớ rõ ngày đầu tiên vào trường tiểu học thứ ba Vân Châu. Cô còn chưa kịp đến lớp xem học sinh, khi vừa đặt tập tài liệu và bút vào bàn làm việc, thì mẹ Trì đã dẫn theo cô bé Trì Dữu vào.
Bạch Lộ Châu nhìn cô bé nhỏ nhắn, ngập ngừng không nói nên lời, đứng trước bàn làm việc của mình, lúng túng cố gắng gọi mình là "cô giáo".
C—— Cô ——
Giáo——
Khi Trì Dữu vừa gọi xong, bên cạnh, mẹ Trì lập tức xoa đầu cô bé, khích lệ: "Tiểu Dữu thật ngoan, cứ gọi như vậy đi."
Rồi mẹ Trì vỗ vai cô bé, bảo cô bé ra ngoài tìm bà ngoại và ông ngoại, vì mẹ còn một số việc cần nói với cô giáo mới.
Trì Dữu ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Bạch Lộ Châu lấy một cốc giấy dùng một lần, rót một cốc nước nóng hổi đưa cho mẹ Trì, lễ phép nói: "Tôi chỉ đến thực tập có nửa năm, nếu có điều gì cần dặn dò, vẫn nên nói với giáo viên chủ nhiệm thì tốt hơn."
Mẹ Trì mỉm cười, đáp rằng bà biết rồi, giáo viên chủ nhiệm đã nói hết những gì cần thiết rồi. Chỉ vì tình huống của Trì Dữu có chút đặc biệt, dù Bạch Lộ Châu chỉ ở trong lớp nửa năm, vẫn có một số điều cần làm rõ.
Và rồi Bạch Lộ Châu hiểu rõ mọi chuyện về Trì Dữu.
Bạch Lộ Châu biết rằng Trì Dữu từ nhỏ đã mắc chứng tự kỷ, điều này nghiêm trọng ảnh hưởng đến khả năng cảm xúc và giao tiếp xã hội của cô bé.
Cô biết Trì Dữu rất thông minh, thông minh đến nỗi phải nhảy lớp lên học cùng các bạn lớn hơn, khiến cho tuổi của cô bé nhỏ hơn so với các học sinh khác trong lớp.
Cô cũng hiểu rằng Trì Dữu có những sở thích khác thường.
Trong căn phòng tưởng chừng như ngây thơ đến ngốc nghếch của cô bé, thực ra tràn ngập những nội tạng ngâm trong lọ thủy tinh và các bộ xương khác nhau được đánh bóng sáng loáng. Trong đống búp bê, ngoài búp bê vải và thú nhồi bông, còn có một con dao mổ bọc băng keo giấu kín.
Rõ ràng, Trì Dữu là một đứa trẻ đặc biệt.
Sau khi tìm hiểu tất cả, Bạch Lộ Châu không hề có định kiến nào đối với Trì Dữu.
Cô biết trên thế giới này có những đứa trẻ như vậy, và đó không phải là "lỗi" của chúng; đó là sự "đặc biệt" vốn có trong gen. Bên trong chúng cũng có những uẩn khúc khó gỡ bỏ, luôn lắc lư giữa sự cuồng tín của bản thân và việc hòa nhập với xã hội bình thường.