Điên Cuồng

Chương 7

Bạch Lộ Châu bước tới, lấy lại cánh hoa từ tay chị hai.

Hoa đã trả lại, nhưng không chú ý rằng có một cánh hoa vẫn dính dưới tập tài liệu.

"Sao trông giống như bị nhuộm màu nhỉ..."

Chị hai vo vo cánh hoa giữa các ngón tay, sau đó đưa lên mũi ngửi một lúc. Sắc mặt khẽ thay đổi.

"Đây là... mùi máu? Trên này rốt cuộc dính thứ gì vậy?"

"Hôm qua ông nội gọi điện, bảo em nhắc chị về nhà cũ."

Bạch Lộ Châu giữ giọng điềm đạm chuyển chủ đề.

"Chị cũng lâu rồi không về, tranh thủ về một chuyến đi."

Chị hai quả nhiên không hỏi thêm, ngả người xuống sofa, che mặt thở dài.

"Ôi —— cái tiểu viện đó, ngoài thì toàn là ngõ hẹp, xe không vào được, đi bộ trên con đường đó cũng thấy chật chội khó chịu. Lần nào về nhà, bà nội lại phơi những bộ đồ cũ diễn tuồng trong sân, còn đốt đầy mùi ngải cứu, bày biện chẳng còn chỗ nào để đặt chân..."

Bạch Lộ Châu nhẹ nhàng hỏi: "Chị ghét những thứ đó đến thế sao?"

"Những tàn dư phong kiến, có gì hay ho..." Chị hai vừa định trả lời, quay đầu lại nhìn thấy em gái mình mặc chiếc sườn xám trắng thanh nhã cổ điển, liền khéo léo ngậm miệng lại.

Bạch Lộ Châu nói: "Dù sao thì, chị cũng nên về một chuyến."

"...Được thôi."

Chị hai ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa phùn lất phất, gió lạnh không ngừng.

Cô ấy không nói thêm về bà nội nữa, mà chuyển sang khen ngợi cách trang trí căn hộ của Bạch Lộ Châu, tấm tắc khen sofa tốt, gạch men sáng bóng.

Bạch Lộ Châu lặng lẽ nghe chị gái lải nhải, không nói một lời, tay giấu sau lưng dần nắm chặt lại.

Cánh hoa đỏ thẫm trong lòng bàn tay từ từ bị những ngón tay siết chặt, ép sâu vào da thịt.

Cô luôn như vậy.

Im lặng che giấu, không hé lộ bất kỳ dấu vết nào không nên bị người khác phát hiện, những dấu ấn thuộc về Trì Dữu.

Một lúc sau.

Chị hai bỗng ngừng lời khen ngợi về việc trang trí, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, rồi nói: "Hay hôm nay về thăm ông bà nhé? Giờ đi vừa kịp tới ăn tối."

Bạch Lộ Châu vẫn giữ vẻ thản nhiên: "Ừ."

Chị hai: "Vậy được rồi, để chị lấy chìa khóa xe, chúng ta đi thôi."

Hai chị em thu xếp đơn giản, rồi rời khỏi căn hộ giáo viên để đến căn nhà cũ tứ hợp viện.

Vừa bước xuống lầu, lúc rời khỏi khuôn viên, đột nhiên vang lên một giọng nữ trẻ trung từ sau bụi cây:

"Cô ơi!"

Là Trì Dữu sao?

Bạch Lộ Châu thoáng giật mình, cảm thấy giọng nói này thật quen thuộc.

Sau đó cô vô thức nghiêm mặt, lưng cũng thẳng lên, như thể bất ngờ nhận ra mình đã lọt vào ống kính của một chương trình truyền hình.

Nhưng từ sau bụi cây, một cô gái vui vẻ bước ra.

Không cần cô bé lại gần, Bạch Lộ Châu cũng nhận ra đó chỉ là một sinh viên bình thường, cầm vài trang luận văn trên tay, có lẽ là đến hỏi về bài tập.

Cơ thể đang căng cứng của Bạch Lộ Châu từ từ thả lỏng một cách kín đáo, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.

Cô lịch sự nói với sinh viên ấy:

"Xin lỗi em, giờ tôi có chút việc phải ra ngoài. Nếu có vấn đề gì, cứ nhắn trong nhóm lớp rồi tag tôi nhé. Tôi sẽ trả lời sau."

Nữ sinh gãi đầu: "À... Thế thì không may quá, cô cứ lo việc của cô trước ạ."

Bạch Lộ Châu đáp: "Ừm."

Nữ sinh vội nói thêm: "Xin lỗi đã làm phiền cô."

Bạch Lộ Châu nhẹ nhàng: "Không sao."

Bên cạnh, chị hai tinh ý nhận ra sự thay đổi ngắn ngủi trên gương mặt Bạch Lộ Châu.

Cô ấy vuốt cằm, suy tư một chút.

Càng suy nghĩ, khóe miệng càng cong lên với nụ cười đầy ẩn ý.

Đợi đến khi cô sinh viên kia rời đi, Bạch Lộ Châu quay lại, thấy chị hai đang cười với vẻ mặt đầy ác ý, liền nhíu mày: "Chị cười gì thế?"

Chị hai liền hỏi: "Em vừa rồi có phải nhận nhầm người không?"

Bạch Lộ Châu thoáng bối rối: "...Cái gì?"

Chị hai lặp lại: "Có phải em nhận nhầm cô sinh viên kia thành ai mà em rất ghét không?"

"..."

Bạch Lộ Châu không đáp, chỉ cụp mắt xuống, khẽ thở dài và lẩm bẩm một câu vô nghĩa, rồi tiếp tục bước về phía bãi đậu xe.