Lý Hoàng Khuyết trong bộ đồ đen liếc mắt nhìn cô như một kẻ đi săn đang nắm chắc con mồi trong tay.
Trong làn nước xanh biếc, bóng dáng Lý Hoàng Khuyết chuyển động nhanh đến khó tin. Bộ quần áo bó sát trên người hắn phát ra ánh sáng mờ ảo, từng mảnh vỏ giáp dường như được chế tạo riêng để chống lại áp lực của nước, giúp hắn di chuyển một cách nhanh chóng và linh hoạt, bỏ xa những làn đạn như mưa phía sau.
Một âm thanh nhỏ vang lên từ cổ tay hắn: [Hệ thống vô hiệu hóa vũ khí đã được kích hoạt.]
Ngay lập tức, những khẩu súng trên tay đám người áo đen kêu “tạch tạch”, ánh đỏ trên nòng súng vụt tắt, biến chúng thành những thanh sắt vô dụng.
Một tên trong đám hét lớn qua thiết bị liên lạc, nhưng chưa kịp nói gì, hắn đã bị một mũi dao thép lao thẳng vào cổ họng. Máu tươi phun ra như vòi nước, hòa tan trong làn nước lạnh, nhanh chóng nhuộm đỏ một vùng.
Lý Hoàng Khuyết không dừng lại. Từng động tác của hắn sắc bén, tàn nhẫn, tựa như một cỗ máy được lập trình để tiêu diệt. Hắn phóng những mũi dao từ thiết bị gắn ở cổ tay, chính xác đến từng centimet.
Tiếng rít nhỏ của nước bị xé toạc càng làm không khí thêm nghẹt thở. Những kẻ sống sót cố gắng né tránh nhưng không thể thoát khỏi cái bóng tử thần. Trong làn nước đỏ ngầu, Trương Thiên Phúc chỉ lờ mờ nhận ra một hình bóng đen đang di chuyển với tốc độ vượt xa bất kỳ điều gì con người hay thậm chí là máy móc tối tân nào có thể làm được.
Hắn xuất hiện đột ngột sau lưng một tên, bàn tay cầm lưỡi dao sắc bén đưa lên, cứa mạnh qua cổ họng kẻ xấu số. Một dòng máu phun ra, loang đỏ thành những vòng xoáy trôi dạt trong nước. Tiếp theo là một kẻ khác, rồi một kẻ khác nữa. Tất cả đều bị kết liễu trong một cú ra đòn nhanh như chớp.
Tiếng gào thét và máu me bao trùm không gian dưới nước. Lý Hoàng Khuyết chẳng hề biểu lộ cảm xúc, đôi mắt hắn lạnh như băng, tay cầm con dao mổ nhỏ đang kề trên cổ kẻ cầm đầu thì thầm trong nước:
“Mang oán niệm mà chết vui vẻ.”
Tên cầm đầu còn chưa hiểu tại sao hắn có thể nói trong nước trong khi không có thiết bị hỗ trợ nào thì cuống họng đã rách toạc.
Khi trận chiến đến hồi kết, làn nước xanh đã hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đỏ. Trương Thiên Phúc nhìn đôi mắt đỏ lóe sáng đằng trước, cả người không kìm được mà run lên mất kiểm soát. Trong đầu chỉ hiện lên một câu hỏi mà dường như chính mình đã có đáp án: “Đó… là thứ gì vậy?”