Trương Thiên Phúc đảo mắt nhìn xung quanh thì bắt gặp con dao mổ rơi gần đó. Cố gắng vượt qua cơn đau từ vết thương, cô vươn tay nhặt lấy con dao, tự cắt đứt sợi dây trói trên cổ tay.
Tiếng nổ lại tiếp tục vang lên, lần này cấu trúc căn mật thất đã bị tổn hại nên dư chấn còn mạnh hơn lần trước. Căn phòng dường như không chịu nổi, trên tường đã xuất hiện vài vết nứt lớn. Trương Thiên Phúc vừa kịp cắt xong sợi dây cuối cùng thì một tấm gạch vỡ đập xuống sát bên, bụi đất mù mịt khiến cô ho khù khụ.
Không có thời gian để hoảng sợ, cô lao thẳng ra cửa, mặc kệ tiếng động phía sau. Cô không dám nhìn lại nhưng vẫn nghe rõ tiếng cười khàn khàn của Lý Hoàng Khuyết vang lên giữa cơn hỗn loạn:
“Trương Thiên Phúc tiểu thư, chạy lên đó là tìm đường chết đấy.”
Cô mặc kệ hắn, tiếp tục chạy bán mạng, từng bước chênh vênh trên nền đất rung lắc. Trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: “Phải thoát ra khỏi đây trước khi mọi thứ sụp đổ hoàn toàn.”
Cánh cửa thép dẫn lên mặt đất bật mở, Trương Thiên Phúc loạng choạng chạy ra ngoài, hơi thở dồn dập, cả người vẫn ướt đẫm mồ hôi. Ánh sáng từ những ngọn đèn pha lớn bao trùm lên cô, làm mắt cô chói lòa trong giây lát. Trước mặt cô, một căn nhà lớn hiện ra, nhưng thứ làm cô lạnh sống lưng là những bóng người đứng chắn ngang lối đi.
Hơn chục người mặc áo chống đạn, bịt kín mặt, tay lăm lăm những khẩu súng trường. Dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, mắt ánh lên vẻ lạnh lùng. Hắn giơ tay lên, ra hiệu cho những kẻ phía sau không được bắn.
Giọng hắn vang lên đầy vẻ đắc ý:
“Thiên Phúc tiểu thư, cuối cùng cũng tìm thấy cô rồi.”
Cảm nhận được nguy hiểm, Trương Thiên Phúc vội lùi lại từng bước, nhưng bất ngờ chân cô bước hụt sau một tiếng “Rầm!”
Sàn nhà dưới chân cô đột ngột biến mất. Cô hoảng loạn vừa mới hét lớn thì cả cơ thể rơi thẳng xuống một hồ nước trong vắt phía dưới.
Cơn lạnh buốt lập tức bao trùm lấy cô, nước xung quanh xanh biếc nhưng sâu hun hút, không thấy đáy. Trương Thiên Phúc giãy dụa điên cuồng, cố gắng ngoi lên mặt nước. Nhưng trước khi cô có thể bơi lên, sàn nhà phía trên đã nhanh chóng xuất hiện, trực tiếp khóa chặt cô và tất cả những người áo đen ở dưới hồ.
Những người áo đen di chuyển rất nhanh. Bọn chúng bấm vào thiết bị trên cổ tay, lập tức những chiếc mặt nạ khí xuất hiện, bao phủ kín khuôn mặt. Họ vẫn giữ vững đội hình, tiến về phía cô.
Trương Thiên Phúc cảm thấy đầu óc mình bắt đầu thiếu oxy. Làn nước lạnh như băng cắt vào da thịt, còn bọn chúng thì di chuyển như những cỗ máy không chút khó khăn.
Đúng lúc cô nghĩ mình không thể chống cự thêm, một bàn tay mạnh mẽ bỗng chụp lấy eo cô, kéo thẳng cô vào một chiếc máy bảo vệ. Tấm kính chắn đạn vừa đóng lại thì nước cũng được đẩy ra ngoài. Oxi bắt đầu được bơm vào trong.
Cảm giác được không khí dồn vào phổi, cô thở hổn hển, đôi mắt mờ đi vì nước, nhưng vẫn nhận ra bóng dáng quen thuộc.
Là hắn!