Hạc Tùng thì ngược lại, bình tĩnh ăn nắm đậu phộng lúc nãy Hạc Lưu Ly đưa cho, nhai nhai ngon lành. Mấy miếng công phu mèo cào của tên kia, làm sao động đến gót chân tiểu tổ tông nhà họ được.
"Hừ, tạm tha cho các ngươi, cứ chờ đấy, đi." Thiếu gia gì đó bị Hạc Lưu Ly vờn không còn sức lực, mặt xanh mét kéo đàn em chạy đi mất. Còn lại người của nàng và huynh đệ họ Sầm và ... giỏ khoai lăn lóc trên mặt đất.
"Vị công tử này, cảm ơn ngài ra tay cứu giúp muôi muội nhà chúng tôi." Sầm Tử Khanh chân thấp chân cao từ từ đến trước mặt Hạc Lưu Ly, thật thà nói. Lúc nãy nhóm người kia quá đông, hình như bị thương rồi, bây giờ hơi đau.
".. cảm ơn!" Sầm Tiểu Uyển cũng thu lại nước mắt, nhẹ như bông bước đến đỡ tay ca ca mình, ngước lên nhỏ giọng với Hạc Lưu Ly. Hai má còn hồng hồng, trang phục vẫn còn xộc xệch, lấm lem.
"Không có gì, có cần chúng tôi giúp không?" Hạc Lưu Ly đáp, nhìn qua chân Sầm Tử Khanh rồi đến đống khoai lang. Sầm Tiểu Uyển khó khăn dìu ca ca, còn cả sọt khoai vương vãi, rất ngại ngùng nhưng đành đồng ý.
Xe ngựa thêm hai người, Sầm Tiểu Uyển cùng ca ca nàng, ngồi trong, sát tấm lưng Hạc Lưu Ly. Nàng nhìn qua, hương trà thoang thoảng tản đến, nhìn ra đoạn đường về nhà, hôm nay lại xao động lạ thường.
"Công tử, mời!" Sầm Tử Khanh đến cổng, nương tử và cha nương đang xếp bí đỏ vào kho nhỏ cạnh bếp, còn cả khoai lang chất thành đống, sáng sớm thím hai vừa mang qua nhờ đem bán. Hạc Lưu Ly nhìn một vòng, nhà nhỏ, có vẻ không mấy dư dả nhưng gọn gàng, ngăn nắp, khoai bí no đủ. Dưới hiên trước trái nhà còn đặt một bộ bàn ghế, cũng nhỏ, trên còn quển sách, mấy tờ giấy đã cũ, hình như có viết gì đó.
Hạc Lưu Ly được cái tự nhiên như ở nhà, tiến lên nhìn. Ỏ, đẹp mắt, rất có hồn, hơn hẳn chữ nàng viết.
"Lão Sầm ơi, lão Sầm ..." Một thôn phụ đã có tuổi vội vã chạy vào, hơi chững lại nhìn những người lạ trong sân, rồi thấy huynh đệ Sầm Tử Khanh, nhanh đi đến:
"Tiểu Khanh à, tiểu Uyển, mau, nhanh trốn đi, thiếu gia phủ chi huyện đang đến đây." Nét mặt bà hốt hoảng, gương mặt đầy vết chân chim lấm tấm mồ hôi.
Huynh đệ Sầm Tử Khanh lo lắng nhìn nhau, không lẽ, là nhóm người ban nãy.
Hạc Lưu Ly lùng bùng bên tai, Sầm gia à, lại nhìn xuống nét chữ triển lộ như tranh trên giấy gió đã cũ, quay sang nhìn Hạc Mai, cũng ngơ ngác không kém:
"Gia, không phải Sầm gia ... tiểu cô nương năm tuổi ..." Hạc Mai chưa nói hết câu, Hạc Lưu Ly một lần nữa bắt được ánh mắt Sầm Tiểu Uyển nhìn mình, lo lắng đầy bất an, lại như cả chờ mong.
"A ha, chúng ta lại gặp nhau rồi, tiểu muội muội."