"Hạc Tùng, huynh lên xem có chuyện gì?" Hạc Lưu Ly nâng tay ra hiệu mọi người dừng lại, để Hạc Tùng đi xem xét trước.
"Các người đây là đang làm gì, mau thả muội muội ta ra." Sầm Tử Khanh vừa vung cánh tay to lớn đẩy ngã hai tên gia nô đang chắn đường vừa quát lớn, lao lên phía trước.
"Ca ca cứu muội, buông ra!" Sầm Tiểu Uyển mặt nhỏ đỏ bừng cố gắng né tránh bàn tay ghê tởm đang nắm cổ tay mình.
"Muội muội à, theo bổn thiếu gia về làm thϊếp chẳng phải sung sướиɠ hơn đi đào khoai hay sao, hả?" Tên công tử lưu manh, ngả ngớn nhìn cô nương xinh đẹp nói với vẻ thèm thuồng, nước dãi sắp tràn qua cả hai bên mép. Mấy tên lâu la bị đánh vừa bò dậy cũng hố hố cười theo, rất kinh tởm.
"Ta có chết cũng không thèm làm vợ của ngươi." Sầm Tiểu Uyển vô cùng cứng cỏi, thân hình mỏng manh sắp không chống đỡ được rồi. Sầm Tử Khanh đã bị năm tên gia nô vây đến giữ chặt.
"Vậy để bổn thiếu gia ngay tại đây yêu tiểu muội muội nhé." Kết thúc giọng cười khả ố, gương mặt đáng kinh càng sán lại gần.
"Dừng lại." Con tim vỡ nát của Sầm Tiểu Uyển được vá vội vàng. Giọng nói uy lực của Hạc Tùng vang lên.
"Người là ai, giám phá hỏng việc tốt của bổn thiếu gia, người đâu, đánh hắn cho ta." Sáu tên gia nô còn lại đồng loạt xông lên, cùng Hạc Tùng đao kiếm hung tàn.
Hạc Lưu Ly ngồi trên xe ngựa nhíu mày, ở giữa vùng quê bình yên, cách không xa là phủ chi huyện và phủ thừa tướng, sao lại có kẻ không coi ai ra gì, giữa thanh thiên bạch nhật cưỡng ép cô nương nhà người ta.
Sầm Tiểu Uyển yếu ớt nâng mắt đẹp đầy nước nhìn sang, Hạc Lưu Ly bị một cái nhìn này làm động lòng. Cô nương nhà người ta bị bắt nạt, đang cầu cứu nàng đấy à.
Bên kia, mấy tên gia nô lâu la đã bị Hạc Tùng đánh cho tơi tả, bò lồm ngổm về phía chủ nhân của bọn chúng. Hạc Lưu Ly tiêu sái nhảy xuống nhẹ như không, tiến đến:
"Còn không mau buông tay!" Mắt đẹp sắc bén, đuôi mắt hơi xếch lên càng thêm uy vũ. Hạc Lưu Ly quét một vòng mấy bàn tay đang giữ Sầm Tử Khanh đến cổ tay Sầm Tiểu Uyển.
Bọn gia nô thoáng run sợ, người vừa đứng trước mặt họ không to con, nhưng cao gầy vừa đủ, đứng gần còn cao hơn họ một cái đầu, y phục đen thêu hoa văn đẹp đẽ, vừa sang trọng lại huyền bí, đặc biệt, cảm giác rất ... nguy hiểm.
"Ngươi là ai, dám lớn tiếng với bổn thiếu gia đây, còn không mau cút trước khi ta gọi người đến bắt hết các ngươi." Tên kia vẫn không sợ chết nói. Hai huynh muội Sầm Tử Khanh cũng lo lắng liên luỵ thiếu niên trước mắt, nhưng đây là cọng cỏ duy nhất của bọn họ lúc này.
"Ồ, sợ quá, ta là ông nội của ngươi đây, thấy ông nội đến còn không mau quỳ xuống hành lễ." Tiểu tổ tông nhà họ Hạc, ngoài một nghìn tài cán đã nói ở trước, còn có một tính cách ngay cả phụ mẫu của nàng cũng phải lắc đầu, đó là ... không sợ trời không sợ đất, hiên ngang từ trên nhìn xuống nói, còn liếc qua Sầm Tiểu Uyển, thấy nàng ấy mỉm cười, rất ngắn thôi nhưng làm Hạc Lưu Ly thích thú.
"Ngươi ..." Tên thiếu gia bị lời nói của Hạc Lưu Ly và lớp lớp tiếng cười từ người của nàng làm tức tối. Buông tay Sầm Tiểu Nguyệt ra, giật kiếm từ tay gia nô bên cạnh, lao đến Hạc Lưu Ly.
"Gia ..." Hạc Mai hô to, tiểu tổ tông của nhà cô mất cọng lông nào thì gay, về nhà lại bị phu nhân phạt lau dọn toàn phủ, đến bóng loáng soi gương được mới thôi.