Mà bên kia, Thẩm Chiêu Chiêu không ngừng đẩy nhanh tốc độ cuối cùng cũng tới số 328 đường Phú Lân, địa chỉ biệt thự Quý gia.
Nhẹ nhàng đóng lại cửa tắc xi, đầu tiên đập vào mắt là một cánh cửa sắt theo phong cách châu Âu vô cùng khí phái.
Trên cửa lớn, mỗi thanh lan can đều được điêu khắc hoa văn, mỗi đỉnh lan can đều có một đóa hoa hồng được điêu khắc tinh xảo, đẹp đẽ quý giá lại xa hoa lãng phí.
Xuyên thấu qua khe hở lan can nhìn vào trong, đi vào cũng không phải trực tiếp đến khu biệt thự, giữa biệt thự cùng cửa sắt còn cách một mặt cỏ phi thường rộng lớn, trong sân vườn cây xanh cùng ao cá đan xen lẫn nhau. Tuy rằng Thẩm Chiêu Chiêu không hiểu biết gì nhiều về thiết kế sân vườn nhưng cũng nhìn ra được bố cục này chú trọng sự cổ điển lại lộ ra tràn đầy quý khí.
Lúc này, Thẩm Chiêu Chiêu bắt đầu may mắn chính mình là gọi xe lại đây, vừa rồi tâm tình còn đang tiếc tiền xe cũng trong nháy mắt được đến giảm bớt.
Tuy rằng tố chất tâm lý của cô không tồi, nhưng đến nơi như thế này nếu như là mồ hôi ướt đẫm, đầu bù tóc rối chỉ sợ cô cũng sẽ ngượng ngùng.
Đây là chênh lệch giai cấp mang đến cảm giác tự ti không thể khắc chế.
Quan sát một lát, Thẩm Chiêu Chiêu thu hồi ánh mắt sau đó đi về phía bảo vệ đứng gác trước cửa sắt.
“Chào anh, hôm nay em đến đây dạy thêm cho bé gái nhà này, phiền anh mở cửa giúp em ạ.”
Anh bảo vệ nghe tiếng liền hơi nghiêng người, sau khi nhìn đến Thẩm Chiêu Chiêu, biểu tình rất chuyên nghiệp không có biến hóa gì. Nhưng Thẩm Chiêu Chiêu cẩn thận có phát hiện trong mắt anh vẫn là hiện lên một chút khϊếp sợ không dễ phát hiện, đối với điều này, Thẩm Chiêu Chiêu càng thêm vừa lòng với diện mạo hiện tại.
Xinh đẹp mới dễ làm việc.
“Được, cô đợi một lát.” Anh bảo vệ nói xong liền lấy bộ đàm ở trên đai lưng ra sau đó cúi đầu không biết hướng tới đầu bên kia nói cái gì. Sau khi nói xong mới dùng một bàn tay khác ấn một cái nút gì đó rồi mới nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu, “Được rồi, mời cô vào.”
Thái độ hiền lành thân thiện, không có bởi vì cách ăn mặc của Thẩm Chiêu Chiêu mà có một chút thái độ miệt thị nào.
Chỉ có thể nói không hổ là bảo vệ khu biệt thự nhà giàu, hơn những người nhìn mặt bắt hình dong bên ngoài quá nhiều.
“Dạ, em cảm ơn.” Thẩm Chiêu Chiêu nhẹ giọng nói câu cảm ơn sau đó liền chậm rãi đi vào.
Kỳ thật lúc trước Giang Viễn Phàm giới thiệu công việc này cho cô liền thuận tiện cho cô một số điện thoại, bảo cô trước khi tới nơi này liền gọi, sẽ có người đến đón cô.
Nhưng Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy cô đã thông qua quan hệ của Giang Viễn Phàm mà có được công việc tốt như thế này. Người ta có thể sẽ cho Giang Viễn Phàm mặt mũi, nhưng cô lại là ai? Có lẽ mặt ngoài cũng vẫn sẽ khách khí với cô, nhưng trong lòng nghĩ như thế nào liền không biết được. Đặc biệt đây vẫn là nhà của Quý Yến Lâm, bởi vậy đối với những việc nhỏ như thế này càng phải chú ý một chút.
Đi vài phút rốt cuộc cũng tới căn biệt thự rộng lớn đó, Thẩm Chiêu Chiêu nhìn biệt thự trước mắt sau đó lấy di động từ trong ba lô ra, lúc này mới gọi cho số điện thoại mà Giang Viễn Phàm đưa.
“Tít, tít, tít.....”
Thực nhanh liền có người bắt máy, “A lô, ai vậy?”
Quản gia nhà Quý Yến Lâm là một phụ nữ trẻ sao?
Giữ một tia nghi hoặc, Thẩm Chiêu Chiêu thực nhanh liền ra tiếng, “Chào cô, con được Giang Viễn... Giang tiên sinh giới thiệu hôm nay đến đây dạy thêm, hiện tại con......”
Còn chưa nói xong bên kia liền lên tiếng ngắt lời Thẩm Chiêu Chiêu, âm lượng cũng rõ ràng cao hơn một chút, “Bạn học Thẩm Chiêu Chiêu đúng không, cô biết rồi, nhà con ở đâu? Hiện tại lại đây sao? Để cô cho xe tới đón con?”
...... Liên tiếp mấy câu hỏi làm Thẩm Chiêu Chiêu ngây ngốc một chút.
Hiện tại hào môn đều thân thiện như vậy sao?
Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi cũng có chút kinh ngạc.
“Cô ơi không cần đâu ạ, con đã tới rồi, cô có thể ra đón con một chút được không? Con đang ở....”
“A?! Con tự tới rồi sao? Được được, con chờ một lát, để cô ra.” Nói xong đầu bên kia liền trực tiếp cúp máy.
Thẩm Chiêu Chiêu: “......”
Nhìn điện thoại đột nhiên bị cúp, Thẩm Chiêu Chiêu trầm mặc một lát.
Quản gia nhà Quý Yến Lâm thật sự là... khá hấp tấp.
Bất quá đây cũng là một chuyện tốt, cho thấy cũng không khó ở chung.
Bỏ điện thoại di động vào ba lô, đang muốn sửa sang lại dung nhan lần cuối, cửa lớn trước mặt bất chợt mở ra. Sau đó Thẩm Chiêu Chiêu liền nhìn thấy một người phụ nữ có trang dung tinh xảo từ bên trong đi ra, tuy rằng ăn mặc quần áo ở nhà cực kỳ đơn giản nhưng vẫn là khó nén toàn thân quý phái.
Đây là.....?
Xem cách trang điểm hẳn là không phải quản gia đi, nhưng bà hình như là... đang đi thẳng về phía cô?
“Chào cô, con là....”
Thẩm Chiêu Chiêu đang muốn mở miệng chào hỏi trước bỗng dưng lại bị ngắt lời.
“A, chào con, con chính là Thẩm Chiêu Chiêu đúng không? Tới tới tới, mau tiến vào, cô vốn định gọi điện thoại hỏi địa chỉ của con để tài xế đến đón nhưng lại ngủ trưa quên mất, thật ngại quá.”
Bà vừa lại đây liền liên tục nói không ngừng, căn bản không cho Thẩm Chiêu Chiêu cơ hội lên tiếng. Tư thái hấp tấp này làm Thẩm Chiêu Chiêu xác định người phụ nữ vô cùng có khí chất này không thể nghi ngờ chính là người trong điện thoại kia.
Chẳng qua nhìn dáng vẻ của bà hẳn không phải là quản gia, mà là mẹ của Quý Yến Lâm.
Thẩm Chiêu Chiêu thật sự cạn lời luôn.
Giang Viễn Phàm thế mà lại đưa cho cô số điện thoại của mẹ Quý Yến Lâm!
Ngay lúc này, Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy bản thân rất may mắn, may mắn từ đầu tới cuối cô đều rất lễ phép, may mắn trước khi cô tới không có gọi điện thoại nhờ tài xế đến đón.
Trong lòng hiểu rõ thân phận của bà, Thẩm Chiêu Chiêu nghĩ lại mà sợ, nhưng biểu tình trên mặt lại càng thêm thuần thiện ngoan ngoãn.
“Không sao không sao, chị thật khách sáo, vốn dĩ hẳn là em tự đến đây.”
Nghe vậy, Lâm Tú xoay người nhìn thiếu nữ trước mắt mang vẻ mặt sợ hãi lại có chút ngượng ngùng, ý cười trên mặt càng sâu.
Vẫn là con gái càng tốt, mềm mại đáng yêu, không giống tên nhóc thối nhà bà suốt ngày chỉ biết làm bà tức giận.
Hơn nữa, chuyện quan trọng nhất là miệng cũng thật ngọt!
“Phụt, con gọi cô là chị sao?”
“A... Không đúng sao ạ? Thật ngại quá, bởi vì em còn không biết nên xưng hô như thế nào, cho nên em.....” Thẩm Chiêu Chiêu cho rằng chính mình nói sai liền vội vàng giải thích.
Thấy thiếu nữ trước mắt bắt đầu vẻ mặt khẩn trương giải thích, Lâm Tú lại cười một tiếng, sau đó mới mở miệng nói, “Không có không có, con hiểu lầm rồi, ý cô là tuổi cô cũng lớn rồi, con nên kêu cô mới đúng.”
Thẩm Chiêu Chiêu đúng lúc hiện ra biểu tình giật mình, “Cô?!”
Tuy rằng không nói thêm gì nhưng ngữ khí cùng biểu tình đều thể hiện sự ngạc nhiên.
Thấy vậy, Lâm Tú càng vui vẻ.
Phụ nữ ai được khen trẻ trung mà không vui, đặc biệt là cô gái trước mắt này thoạt nhìn còn rất chân thành.