"Nghe kể là một chiếc ô tô con, tài xế say rượu lái xe, đột nhiên phóng ngược chiều lao tới. Tài xế xe buýt không kịp phản ứng, chiếc ô tô mất lái, loạng choạng đâm thẳng vào chiếc xe buýt. Chỗ bị đâm trúng lại đúng ngay vị trí cô bé này ngồi, lõm cả vào một mảng lớn."
"Cô bé bị đâm đến mức toàn thân bê bết máu. Máu chảy khắp nơi, nhất là trên mặt, thịt da lẫn lộn, nhìn không còn nhận ra hình người. Ai chứng kiến lúc ấy cũng nghĩ cô bé không qua khỏi. Cuối cùng, tài xế xe buýt gọi cấp cứu 120 đưa cô bé đi. May mà đến bệnh viện kịp thời, mới giữ được mạng sống. Nhưng vì cú đập mạnh vào đầu, khả năng tỉnh lại rất thấp. Chắc cô bé này cả đời còn lại phải nằm trên giường thôi."
"Thế còn những người khác trên xe thì sao?" Một bác gái tò mò hỏi.
"Những người khác trên xe buýt chẳng ai bị thương nặng cả. Cùng lắm chỉ trầy xước nhẹ thôi. Chỉ có mỗi cô bé này là bị nặng nhất. Cả một xe đầy người, vậy mà chỉ có mình cô ấy bị thương nghiêm trọng, thật là kỳ lạ. Tôi nói thật nhé, có khi nào trước kia cô bé này làm chuyện gì trái lương tâm, ông trời nhìn không vừa mắt nên cố ý trừng phạt không? Chứ sao lại như thế được? Sinh ra đã không cha không mẹ, giờ lại gặp tai nạn thảm khốc thế này, một xe người mà chỉ mỗi cô bé gặp chuyện..."
Những người thân quen của bệnh nhân sau khi chăm sóc xong người nhà của mình, lại tụ tập thành nhóm để bàn tán.
Toàn là những bác gái không chịu ngồi yên, ngày thường hay tụ tập ở dưới lầu tiểu khu để tám chuyện, giờ vào bệnh viện cũng không bỏ được thói quen ấy. Phòng bệnh nào gần các bà cũng khó mà thoát khỏi những lời xì xào.
Lúc này, các bà đang đứng trước cửa phòng bệnh của Giang Vãn Vãn, chỉ trỏ vào cô gái đang lặng lẽ nằm trên giường bệnh, bàn luận rôm rả.
Giang Vãn Vãn hoàn toàn không hay biết gì về chuyện đó.
Trong ý thức mơ hồ của mình, cô chỉ cảm thấy trán bị ai đó đập mạnh một cái.
"Đau chết tiệt!"
Cơn đau như búa bổ trong đầu khiến cô đau đớn đến mức chỉ muốn hét lên.
Bỗng nhiên, một loạt ký ức xa lạ, mơ hồ nhưng quen thuộc, ùa về trong tâm trí. Những đoạn hình ảnh như một bộ phim được tua nhanh, kéo cô vào một giấc mơ dài đằng đẵng.
Trong mơ, cô thấy mình mặc một bộ váy dài cổ đại, tóc búi cao, hai lọn tóc mai bay phấp phới theo làn gió. Gương mặt cô trong mơ thật khác biệt, thanh lãnh, thoát tục, đẹp đến mức không tưởng.
"Đây là mình sao? Thật đẹp, thật siêu phàm..."
Cô thấy mình sống một mình trong núi sâu, mỗi ngày uống sương mai, ăn cánh hoa, và làm bạn với muông thú. Cuộc sống hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới bên ngoài.