Không Thể Bước Tới

Chương 4: Tai nạn

Vui mừng khôn xiết, nó phủ trên gương mặt anh tuấn của Đình Giai, mọi người nhìn vào đều có thể nhận ra. Muốn mở điện thoại lên xem mấy giờ để đi siêu thị tự tay nấu cơm cho cô vì đã lâu lắm rồi anh không tự mình vào bếp nhưng chẳng vui được bao lâu.

Khi màn hình điện thoại sáng lên cũng là lúc cơn giông trong anh ập tới. Hàng ngàn cuộc gọi từ những người hầu, hơn hết là dòng tin nhắn mà bà Tô đã gửi có nội dung liên quan đến Mộng Dung.

Đó là sự sống chết của cô, và đứa con trong bụng sắp chào đời. Mặt anh sầm lại, hốc mắt cay xè tưởng chừng như những giọt lệ có thể tuôn rơi bất cứ lúc nào. Sinh lực như rút cạn, phải cố gắng lắm anh mới bám được vào bức tường phía bên cạnh.

Dù không bình tĩnh được nhưng hiện giờ anh không cho phép bản thân đứng đây, chưa rõ Mộng Dung đang xảy ra chuyện gì thì sao anh có thể ngồi yên? Hối hận vì đã không nghe điện thoại.

Tất cả là vì anh tham công tiếc việc nên hiện giờ ông trời đang trừng phạt anh đấy sao? Anh tự mình lái xe đến bệnh viện.

Chiếc xe đắt tiền màu đen lao nhanh trên đường cao tốc, trên đường đi tới, trong đầu anh chỉ nghĩ đến vợ và con. Cả sự hối hận, giằng xé của bản thân.

Mọi chuyện đen đủi cùng ập tới một lúc, vì đi quá nhanh và không chú ý đến vật cản trên đường, anh lao thẳng về phía hàng rào khiến chiếc xe cao cấp bị tổn hại không ít.

Đình Giai anh cũng không ngoại lệ, đầu anh đập mạnh vào vô lăng nên đã chảy máu, chân tay đầy những vết xước. Đầu anh choáng váng, lúc ấy chỉ muốn dừng lại và ngủ thϊếp đi.

Anh từ từ nhắm mắt, thấy hình ảnh Mộng Dung bế con ngồi trên chiếc xích đu ở khu vườn đầy cây xanh và hoa tươi xuất hiện trong đầu. Nó mang lại cảm giác bình yên mà giản dị. Gia đình ba người họ cùng nhau vui vẻ xuất hiện trong đầu.

Anh chợt bừng tỉnh, tiếp tục tự lái xe đến bệnh viện. Giấc mơ ấy khiến anh cảm thấy an lòng, cũng là tiếp thêm cho anh sức mạnh…

oOo

Đình Giai đến bệnh viện với cơ thể đầy vết thương, chiếc áo sơ mi màu trắng bị máu từ miệng vết thương ngấm vào nay đã chuyển thành màu đỏ thẫm.

“Ô… Ông chủ, người không sao chứ ạ?”

Bà Tô thấy cơ thể anh chỉ toàn là máu, liền chạy lại đỡ anh.

“Cô ấy… sao rồi?”

“Để tôi đưa ngài đi xử lí vết thương trước đã nhé.”

Không giữ được sự bình tĩnh, Đình Giai hất tay của người hầu ra. Cuộn tròn tay thành nắm đấm, đấm mạnh vào tường, khiến những vết thương trên người đều đau nhức.

Nhưng đối với anh, vết thương này có là gì so với những việc cô đã trải qua. Sự đau khổ mà anh phải trải qua không thể nào so sánh được với sự sống còn của cô.

Mãi mãi không thể so sánh được…

“Tôi hỏi cô ấy đâu.”

“Phu…phu nhân và cậu chủ nhỏ không sao ạ, chỉ là bị động thai. Do phu nhân suy nghĩ quá nhiều và ăn uống không đầy đủ.”

Bà Tô có chút sợ hãi lùi về phía sau hai bước, cúi đầu nhẹ báo cáo bệnh tình của Mộng Dung cho anh nghe. Anh vò tóc, chau mày. Tại sao cô lại không ăn uống đầy đủ chứ?

“Người nhà có thể vào thăm bệnh nhân rồi nhé.”

Một bác sĩ trạc tuổi trung niên đẩy cửa phòng bệnh bước ra, trên tay vị bác sĩ là một quyển sổ và chiếc bút bi.

“Cảm ơn bác sĩ.”

Vị bác sĩ nhìn Đình Giai một lượt từ trên xuống dưới, lắc đầu nhẹ.

“Giới trẻ mù quáng thật.”

Vị bác sĩ vỗ nhẹ vai của anh rồi đi thẳng. Ý của ông ấy là gì? Mù quáng vì điều gì? Người ngoài đương nhiên sẽ chẳng hiểu ý nghĩa thực sự của câu nói đó là gì cả!