Không Thể Bước Tới

Chương 3: Sự mệt mỏi quấy rầy

Sáng sớm ngày hôm sau Mộng Dung thức dậy với cơ thể đầy mệt mỏi, tâm trạng trùng xuống, cảm giác như cô sắp sinh. Thế nhưng còn tận một tháng nữa cơ mà? Có thể là do cô nghĩ nhiều rồi.

Cô nhìn khắp căn phòng, chỉ lẻ loi mình cô ở đó. Đêm qua anh ấy không về sao? Khó khăn lắm Mộng Dung mới có thể đứng dậy bước ra khỏi phòng. Từng bước một, khó khăn nặng nề.

Cái thai đã khiến cơ thể nhỏ bé của cô ngày càng di chuyển khó khăn.

“Phu nhân, còn sớm thế này người không ngủ thêm chút nữa ạ?”

Nữ hầu trẻ tuổi nhanh chân đến gần chỗ cô dìu cô đi, tươi cười trò chuyện với cô. Hôm nay cô cảm thấy rất mệt mỏi, mở miệng cũng khó khăn.

Cô chỉ gật đầu nhẹ rồi mỉm cười. Người hầu liền nhận ra thần sắc của Mộng Dung không được tốt, liền ngỏ ý hỏi thăm.

“Phu nhân không được khỏe sao, hay chúng ta đi bệnh viện nhé, tiện thể xem cậu chủ nhỏ lớn cỡ nào rồi nhé ạ.”

“Để tôi gọi cho ông chủ.”

Không để cô trả lời, nữ hầu đỡ cô ngồi vào một chiếc ghế sofa rộng lớn, êm ái. Còn cô ấy rút điện thoại gọi cho Đình Giai. Anh ấy chỉ chập sáng đã vội vàng nói phải tới công ty nên hai người không hề gặp nhau.

Và cô vẫn luôn cho rằng anh ấy không trở về từ đêm qua. Nữ hầu gọi cho anh rất nhiều lần nhưng đều nhận được câu trả lời: Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.

Bất lực nữ hầu cũng không thể gọi thêm cuộc nào nữa. Ngoảnh đầu lại thấy Mộng Dung đổ đầy mồ hôi hột, mặt mày tái nhợt như không còn chút sức lực nào nữa.

“Phu nhân… người sao thế ạ, người đừng làm tôi sợ.”

“Con… con ta.”

Máu từ phần dưới chảy ra ngấm một vùng lớn trên chiếc ghế sofa. Nữ hầu hoảng hốt, lắp bắp gọi người đưa cô tới bệnh viện.

“Người… người đâu… đưa phu nhân đi bệnh viện.”

Những người vệ sĩ vội vàng đưa cô tới bệnh viện, ai nấy cũng sợ hãi. Nếu bà chủ của họ xảy ra chuyện gì, họ biết ăn nói sao với ông chủ. Máu của cô cứ thế chảy không ngừng, nước mắt cô không kìm được rơi lã chã.

Cô lo cho tiểu bảo. Liệu nhỡ xảy ra chuyện không may…

oOo

“Xin hãy đợi bệnh nhân bên ngoài.”

Bà Tô cố chấp gọi điện cho Đình Giai nhưng đều không thể. Bà chỉ đành run rẩy nhắn những dòng tin nhắn cho anh.

- Ông chủ, nếu người thấy tin nhắn hãy mau đến bệnh viện, phu nhân gặp chuyện rồi.

Một tiếng... ba tiếng… cuối cùng cô đã được đẩy ra.

“Người nhà bệnh nhân Mộng Dung đâu rồi?”

“Là tôi…cô ấy.”

“Bệnh nhân và bé an toàn, chỉ là bị động thai do suy nghĩ nhiều và ăn uống không đầy đủ, có thể sẽ gây di chứng cho trẻ như sinh non.”

“Từ sau hãy giữ cho bệnh nhân một tinh thần thoải mái nhất có thể, không sẽ phải sinh non.”

“Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ chú ý.”

oOo

Trong căn phòng họp đầy căng thẳng giữa những công ty có tiếng trong nước, kể cả tập đoàn Đình Thị. Nói đến Đình Thị chắc hẳn ai cũng sẽ biết có sự góp mặt của Đình Giai, người đứng đầu Đình Thị.

Đứng ngồi không yên trong đó, dù cuộc họp diễn ra rất căng thẳng nhưng anh không thể tập trung nổi, trong lòng nóng ran như lửa đốt. Trước nay thái độ làm việc của anh đều không như vậy, ai cũng biết đến anh với sự chính trực, đường hoàng.

Hiện tại anh đang đứng lên đấu tranh một điều cực kì lớn, chắc hẳn nếu Mộng Dung biết sẽ rất vui. Anh nghĩ thầm, hí hửng trong lòng sắp tới sẽ có một gia đình nhỏ ba người.

Anh sẽ cho con tất cả những thứ tốt đẹp nhất và quý giá nhất mà anh có.

oOo

Cuối cùng, cuộc họp như tầng địa ngục cũng kết thúc. Anh đã mang chiến thắng toàn vẹn. Sẽ mang tin tốt về kể cho cô nghe.