"... Không có kinh nghiệm cũng không sao, tôi sẽ cố gắng. Tôi tin tưởng chính mình có thể thành công."
Thật vất vả Quý Du Trì mới có chút hứng thú với chuyện trả nợ, để bảo toàn tính mạng, Quý Tự đành cắn răng nói dối.
Vì chột dạ, cậu cúi đầu thấp hơn, giọng nói cũng nhỏ dần.
Từ trước đến nay, cậu luôn được gia đình bảo bọc, là một đứa trẻ ngoan, cậu thật sự không giỏi nói dối.
" Quý Tự."
Cậu nghe thấy Quý Du Trì gọi tên mình, giọng nói lười biếng và tùy ý, không còn hơi thở nguy hiểm như vừa rồi.
Quý Tự vô thức thả lỏng cảnh giác, ngẩng đầu nhìn hắn.
Ánh mắt của Quý Du Trì vẫn dừng lại trên khuôn mặt cậu.
Hàng mi dài cong vυ't của Quý Tự khẽ lay động: "Vâng?"
"Cậu đang nói dối đúng không?"
Giọng của Quý Du Trì trầm thấp, như là khuyên bảo, lại giống như mê hoặc dụ dỗ.
Quý Tự giật mình, định phủ nhận thì lại nghe hắn nói thêm một câu, "Tai cậu đỏ rồi."
Giờ khắc này, Quý Tự phản ứng còn nhanh hơn suy nghĩ. Cậu lập tức đưa tay lên che hai tai đỏ bừng của mình.
Bối rối và luống cuống, Quý Tự mở to mắt, trông hệt như biểu cảm của chú vịt Psyduck với dòng chữ “Tôi không biết gì hết.”
Tật đỏ tai khi nói dối là thứ mà cậu chỉ mắc phải ở thế giới thực. Tại sao cơ thể của nguyên chủ này cũng có vậy?
Hơn nữa, làm sao Quý Du Trì lại biết?!
Trong lúc cậu còn đang nghi hoặc và bối rối, Quý Du Trì đột nhiên khẽ bật cười.
Không biết có phải là ảo giác không, Quý Tự dường như nghe thấy một chút vui vẻ trong tiếng cười ấy.
Là bởi vì có thể chơi đùa cậu trong lòng bàn tay sao?
Quý Tự đỏ mặt, chầm chậm bỏ tay “giấu đầu lòi đuôi” xuống, vẻ như một học sinh tiểu học vừa phạm lỗi, nhìn qua vừa hoảng loạn vừa đáng thương.
Người cứu cậu lúc này chính là quản gia vừa đuổi kịp đến.
Cuộc đàm phán dang dở kết thúc tại đây, quản gia mời cả hai đến thư phòng.
Trong thư phòng, Quý lão gia ngồi sau bàn làm việc rộng lớn, hai tay đặt trên cây gậy gỗ đỏ, ánh mắt lần lượt quét qua Quý Tự đang lo lắng bất an và Quý Du Trì vẻ mặt thản nhiên.
Cuối cùng, ông nhìn về phía Quý Tự: "Cháu quen biết người này?"
Quý Tự lén liếc nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, khẽ cắn cắn môi thịt.
Quý Du Trì rất nổi tiếng, nhưng ở thời điểm này, nguyên chủ chưa từng có mối liên hệ gì với hắn.
Cậu đương nhiên có thể nói rằng mình biết Quý Du Trì qua các trang mạng hoặc tạp chí tài chính và kinh tế, nhưng làm sao giải thích được chuyện kéo Quý Du Trì vào góc nói chuyện suốt cả buổi?
Chẳng lẽ lại nói sự thật là, Bởi vì tôi sợ chết ở trong tay hắn, cho nên mới vội tìm cách hóa giải mâu thuẫn?
Bỗng nhiên, một ý tưởng lóe lên trong đầu Quý Tự.
Cậu có thể nói là… cảm thấy Quý Du Trì rất lợi hại, chính mình ngưỡng mộ hắn, muốn nhờ hắn chỉ dạy một ít kinh nghiệm thành công?!
Quý Tự lòng thầm vui mừng, tự cho rằng mình đã tìm được một lý do hợp lý để giải thích.
Nhưng chưa đợi cậu lên tiếng, người bên cạnh đã nói trước.
"Cậu ấy biết chuyện ông tìm tôi để tiếp quản Tập đoàn Quý Thị." Quý Du Trì nói bằng giọng hờ hững lười biếng, như đang kể lại một chuyện chẳng mấy quan trọng.
!!!
Quý Tự giật mình quay đầu nhìn Quý Du Trì, sự hoảng sợ trong mắt dấu không được.
Thông tin mà Quý Du Trì vừa nói còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với câu hỏi của Quý lão gia trước đó. Quý Tự không hiểu tại sao Quý Du Trì đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Cậu lại càng không biết phải giải thích thế nào!
Thấy cậu nhìn qua, Quý Du Trì quay qua, ánh mắt đối diện với Quý Tự. Trong đôi mắt sâu thẳm thoáng hiện chút thích thú.
Hắn cố ý!