Quý Tự ngơ ngác ngẩng đầu, vừa nhìn lên đã bắt gặp ánh mắt của Quý Du Trì đang nhìn mình.
Lần này, Quý Tự đã thấy rõ được dung mạo của Quý Du Trì—
Người đàn ông trong bộ âu phục chỉnh tề, làn da trắng, đường nét khuôn mặt rõ ràng, ánh mắt thâm thúy.
Rõ ràng nên mang dáng vẻ thanh tao cao quý như tuyết trên đỉnh núi, nhưng đôi mắt ẩn sau cặp kính gọng vàng lại khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Đôi mắt ấy tựa biển sâu, bề ngoài tĩnh lặng, nhưng bên trong ẩn chứa những cảm xúc thần bí và nguy hiểm.
Giờ phút này, Quý Du Trì đang chăm chú dùng ánh mắt ấy nhìn thẳng vào Quý Tự.
Quý Tự chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Cậu không thể nhìn thấu được Quý Du Trì, nhưng lại có cảm giác như Quý Du Trì có thể nhìn xuyên thấu cậu.
Hễ cậu nảy sinh một chút suy nghĩ không tốt nào, Quý Du Trì chắc chắn có ngàn cách để lấy mạng cậu.
Dưới cái nhìn chăm chú của Quý Du Trì, Quý Tự càng cảm thấy chột dạ và sợ hãi, cậu nuốt nước bọt, bất chấp hỏi lại: "Anh muốn tính thế nào?"
Âm thanh mềm mại không giấu được sự run rẩy.
Trong tiếng tim đập dồn dập, Quý Tự chờ câu trả lời của Quý Du Trì, giống như đang chờ bị tử hình.
Một lát sau, Quý Du Trì hơi hạ mắt, khóe môi cong lên một nụ cười khó đoán.
Tiếng cười mơ hồ truyền đến, khiến Quý Tự cảm thấy rùng mình.
Cố đè nén sự bất an cuộn trào trong l*иg ngực, cậu vô thức nhìn xuống theo ánh mắt Quý Du Trì, sau đó—
Cậu như bị ngọn lửa thiêu đốt, vội vàng rút tay khỏi cổ tay của Quý Du Trì.
"Xin... Xin lỗi!" Quý Tự lúng túng, nhỏ giọng lắp bắp xin lỗi.
Trong giọng nói còn ẩn chứa hoảng sợ và bất an.
Cậu vậy mà lại dám cầm tay Quý Du Trì lâu như vậy, ô ô ô, cậu lại đến gần với cái chết thêm một bước nữa rồi.
Quý Du Trì không đáp lại, cũng không trả lời câu hỏi trước đó.
Hai người cùng không phát ra tiếng động, Quý Tự chỉ cảm thấy không khí xung quanh như đông cứng lại, cậu sắp ngạt thở đến nơi rồi.
Nếu đối phương không động, chỉ còn cách cậu phải chủ động.
Cậu cẩn thận nâng mi mắt, nhanh chóng liếc nhìn Quý Du Trì một cái rồi vội cúi đầu, nhỏ giọng đề nghị: "Hay là tôi trả lại anh số tiền mà nguyên… Tôi đã tiêu suốt mười tám năm qua?"
Nói xong, Quý Tự len lén thở phào.
Nguy hiểm thật, trong lúc căng thẳng, cậu suýt nữa buột miệng nói ra hai chữ “nguyên chủ.”
"Ồ?"
Lần này, cậu nghe thấy âm thanh trầm thấp, nguy hiểm vang lên từ trên đỉnh đầu, "Cậu có tiền trả?"
"...” Không có.
Quý Tự nắm chặt góc áo, lấy hết can đảm nói: "Bây giờ tôi không có, nhưng tôi sẽ sớm có."
Ở phương diện kiếm tiền, Quý Tự rất tự tin. Dù nói gì đi nữa, cậu từng là minh tinh hàng đầu, bỏ qua gia tộc một bên không nói đến, năng lực cá nhân của cậu cũng khá tốt.
"Tôi sẽ đăng ký tham gia show tuyển tú, chỉ cần vào được giới giải trí, tôi nhất định sẽ sớm kiếm đủ tiền trả anh." Trong khoảng thời gian ngắn, Quý Tự đã quyết định xong con đường tiếp theo mình sẽ đi.
Đúng, chính là như vậy.
Rời khỏi Quý gia, bắt đầu từ show tuyển tú để tiến vào giới giải trí, trả hết nợ cho Quý Du Trì, ở thế giới này tiếp tục hoàn thành ước mơ còn dang dở của mình.
"Cậu đã học qua diễn xuất?"
Quý Tự vừa mới thắp lên tia hy vọng, câu hỏi của Quý Du Trì lập tức dập tắt nó.
Đúng vậy, ở đây, cậu không phải là em trai quốc dân Quý Tự toàn năng có thể hát, nhảy và diễn xuất xuất sắc. Mà chỉ là pháo hôi ác độc Quý Tự không học vấn không nghề nghiệp.