Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Bắt Cóc Ánh Trăng Sáng Phản Diện

Chương 16: Diễn kịch

Xét từ phản ứng bảo vệ lợi ích của Tạ thị mà nói, chỉ có thể là người trong Tạ gia, kẻ biết rõ rằng sau này Tạ Thanh Liên sẽ ra tay với hắn, nên đã chuẩn bị hạ thủ trước?

Như vậy mẹ của Tạ Thanh Liên sẽ gặp nguy hiểm, không chừng lại giống lần trước định dùng Nghiêm Yên mẹ của Tạ Thanh Liên, để uy hϊếp cậu.

"Liễu Phong, tình hình của phu nhân Nghiêm thế nào?" Lục Bách bỗng dưng cảm thấy có chút bồn chồn.

“Anh Lục, em cũng đang định báo cáo với anh. Em đã tiếp cận người của người nhà họ Hoàng dưới danh nghĩa Lam Sơn, bọn họ có ý muốn hợp tác với chúng ta. Nhà họ Hoàng là một tập đoàn lớn chuyên về y tế. Hiện tại, phu nhân Nghiêm đang được điều trị tại một bệnh viện tâm thần thuộc quyền quản lý của nhà họ Hoàng.”

"Điều kiện giao dịch giữa Lam Sơn và nhà họ Hoàng chính là yêu cầu nhà họ Hoàng cung cấp người thử thuốc. Bọn họ quả nhiên nhắm vào những bệnh nhân tâm thần, phần lớn là những người không ai quan tâm. Cộng thêm trước đây Tạ thị luôn có thái độ bỏ mặc phu nhân Nghiêm, người chúng ta rất thuận lợi đưa được cô Nghiêm ra ngoài.” Liễu Phong dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói:

“Nhưng điều kỳ lạ là, vốn dĩ nhà họ Hoàng đã đồng ý mọi điều kiện lại đột nhiên đổi ý, muốn đưa phu nhân Nghiêm trở lại. Chúng ta đã sắp xếp nơi nghỉ ngơi tạm thời cho bà ấy, nhưng phát hiện có một thế lực đang truy tìm tung tích của bà. Hiện tại, người của chúng ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.”

“Bảo vệ phu nhân Nghiêm cho thật tốt. Chuyện này không thể chậm trễ được. Gửi địa chỉ cho anh, anh và lão Trần sẽ tự mình dẫn người đi.”

Lục Bách biết rõ, trong những tình huống như thế này, càng chần chừ thì biến số lại càng lớn.

Anh gọi Trần Long, vội vã lên đường.

Nơi ẩn thân của phu nhân Nghiêm là một khu dân cư an ninh không tệ.

Lục Bách hiểu rõ dù có ngụy trang, nhưng nếu mình dẫn theo quá nhiều người như vậy đi vào, cũng sẽ thu hút sự chú ý của những kẻ giấu mình phía sau.

Vì vậy, anh quyết định suy nghĩ một kế hoạch.

Để Trần Long dẫn phần lớn đàn em giả vờ như bảo vệ phu nhân Nghiêm pha kè đi trước, còn mình sẽ dẫn phu nhân Nghiêm real lặng lẽ rời đi sau.

Liễu Phong làm rất tốt, đã thuê hai căn phòng trong khu dân cư này.

Một lát nữa, Trần Long sẽ dẫn người đến địa chỉ giả, còn Lục Bách cùng Liễu Phong sẽ đi vào như chủ nhà trong khu dân cư.

Hai bên mỗi người đến đúng vị trí đã chỉ định, ai ngờ Trần Long gọi điện báo là Lục Hưng thằng nhóc này đang lén lút đi theo.

Lục Bách tức cười, hung hăng nói: "Anh Long, vậy cho thằng nhóc Lục Hưng mặc áo chống đạn, cải trang thành con gái đi làm mồi nhử, không dạy cho nó một bài học thì tôi không phải họ Lục!"

Người đáng lẽ phải mặc đồ con gái nghe thấy vậy, vội vã cúi đầu cảm ơn Lục Bách.

Cảm ơn ngài đại lão gia!

Anh Tiểu Lục, nếu anh không xuống địa ngục thì ai xuống đây?

Trần Long ép Lục Hưng thay đồ giả con gái, lại nhận ra Lục Hưng có ngoại hình tinh xảo, từ xa nhìn lại, làm sao phân biệt được cậu ta là nam hay nữ?

Lục Hưng: hu hu hu, tôi còn tưởng ra ngoài chơi, ai ngờ bây giờ lại trở thành công cụ để người ta chơi đùa!

Trần Long ra hiệu cho Lục Bách, rồi lái vài chiếc xe con màu đen không đáng chú ý đi ra ngoài.

Những người ẩn nấp trong bóng tối: Đừng tưởng mày không lái xe sang, tôi không biết người ở trong xe là ai!

Liễu Phong ở lại để đánh yểm trợ, còn Lục Bách thì thay đồ với phu nhân Nghiêm. Phu nhân Nghiêm đội mũ, quấn khăn quàng, che kín mít không chút kẽ hở.

Lục Bách cưỡi xe điện nhỏ, dẫn phu nhân Nghiêm ra ngoài cổng khu dân cư một cách quang minh chính đại.

Lục Bách vốn nghĩ rằng phu nhân Nghiêm là một bệnh nhân sẽ không hợp tác, nhưng kết quả lại ngoài dự đoán, phu nhân Nghiêm mặc dù thần trí không rõ, nhưng lại ôn hòa một cách bất ngờ, bảo làm gì thì làm cái đó.

Lục Bách dẫn phu nhân Nghiêm đi như một làn khói về phía cửa hàng tạp hóa.

Khi ra ngoài, Lục Bách nhanh chóng nhận ra có ánh mắt thi thoảng nhìn theo anh.

Tuy nhiên, Lục Bách biểu hiện quá tự nhiên, thậm chí còn dừng xe ven đường để mua một món bánh trứng gà cho mình và phu nhân Nghiêm.

Chẳng bao lâu sau, cái đuôi nhỏ phía sau Lục Bách cũng rời đi.

Lục Bách đầu tiên là đưa phu nhân Nghiêm vào cửa hàng tạp hóa.

Phu nhân Nghiêm dường như không thích ứng được với sự náo nhiệt và ồn ào của đám đông. Thấy vậy, Lục Bách liền bước nhanh hơn, dẫn bà ra ngoài qua một cửa khác của cửa hàng tạp hóa, nơi đã có xe tiếp ứng sẵn.

Sau khi họ rời khỏi đây, sẽ có người được sắp xếp lái xe điện quay trở về.

Vở kịch hay kết thúc hoàn mỹ.

So với sự ồn ào náo nhiệt của Trần Long bên kia, Lục Bách bên này lại bình thản như nước, không gặp bất kỳ trở ngại nào trở về trang viên Hương Sơn.

Lúc này trời đã tối, cơ thể phu nhân Nghiêm cũng mệt mỏi không thể tiếp tục di chuyển, nên Lục Bách đã sắp xếp cho bà vào biệt thự nhỏ mà trước đây Tạ Thanh Liên đã ở, gần bệnh viện nhỏ, thuận tiện cho việc điều trị sau này.

Lục Bách cũng không có ý định nói cho Tạ Thanh Liên ngay tối nay, sợ đứa nhỏ này buổi tối ngủ không ngon giấc, anh định sẽ cho cậu một niềm vui bất ngờ vào ngày mai.

Trước khi ngủ, Lục Bách gọi điện cho Trần Long, xem thử thằng nhóc Lục Hưng còn sống không.

"Anh, anh là ma quỷ à, anh biết không, hôm nay em suýt chút nữa bị trúng đạn! A a a, em còn tưởng mình phải đi gặp ông bà đấy, may mà em có mặc áo chống đạn…"

Lục Bách: Chẳng phải rất tốt sao, vẫn nhảy nhót tưng bừng đây này.

Lục Bách cũng không muốn để Lục Hưng dùng mấy công phu mèo ba chân của cậu ta để mạo hiểm, nhưng thằng nhóc Lục Hưng này không đau không nhớ lâu. Vì có Bạch Đào ở đó, Lục Hưng chỉ cần còn một hơi thở thì sẽ không chết được, Lục Bách nhân cơ hội dạy cho Lục Hưng một bài học.

"Đưa điện thoại di động cho lão Trần đi!"

Lục Hưng: Giữa chúng ta không còn tình cảm gì nữa sao?!