Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Bắt Cóc Ánh Trăng Sáng Phản Diện

Chương 15: Có người xuyên không thì thêm người trọng sinh có gì hiếm lạ

"Canh nối gân giúp thông kinh lạc. Hiệu quả tốt nhất khi tắm thuốc, phối hợp với liệu pháp châm cứu, rồi dùng Hải Thanh Hà Yến chữa trị tổn thương ẩn. Tạ Thanh Liên sẽ nhanh chóng hồi phục thôi!"

Lục Bách cũng thở phào nhẹ nhõm. Trước đây, anh không dám chắc chắn hoàn toàn có thể chữa khỏi chân của Tạ Thanh Liên. Hiện giờ tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Cuối cùng, anh nhìn phần thưởng cuối cùng - vị trí của ba mạch linh khoáng Hải thị.

Lục Bách trầm tư, anh muốn làm chút biện pháp kiếm tiền, hiện tại trong túi cũng không còn bao nhiêu tiền.

Lục Bách vừa chạy bộ buổi sáng vừa gọi điện cho Liễu Phong.

"A Phong, Uẩn Linh Dịch của Lam sơn còn bao nhiêu?"

"Phần lớn đã đưa cho giám đốc Dạ rồi. Số còn lại cũng đã giao dịch dưới danh nghĩa của Lam sơn. Anh em mình dùng cũng sắp hết sạch rồi." Liễu Phong trả lời.

"Ở chỗ tôi còn một phần, lấy một phần ba mang đi giao dịch, phần còn lại để lại cho người mình dùng. Một lát nữa tôi sẽ gửi cho cậu một vài địa điểm, mua hết đất ở những chỗ đó đi." Lục Bách vừa nói vừa thở dốc vì chạy hơi quá sức, phải dừng lại nghỉ một chút.

Sau khi giao mọi việc cho Liễu Phong xong, Lục Bách quay về ăn sáng cùng Tạ Thanh Liên.

Liệu pháp châm cứu và tắm thuốc cũng được thực hiện luôn trong phòng tắm. Dù sao chỗ đó cũng rộng rãi, không có gì bị hạn chế.

Chỉ là sau khi thay thuốc, nỗi đau mà Tạ Thanh Liên phải chịu lại càng lớn hơn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn trong thùng thuốc tái nhợt, không còn chút huyết sắc nào.

Lục Bách nhìn thấy môi cậu sắp bị cậu tự cắn nát. Anh biết hàm răng của tên nhóc này chắc khỏe đến mức nào, bèn lấy miếng gạc đã chuẩn bị sẵn nhét vào miệng cậu.

Cố chịu đựng suốt một tiếng đồng hồ, sau hơn nửa tiếng được ông Mạc châm cứu, chân của Tạ Thanh Liên đã có một chút cảm giác.

Tạ Thanh Liên tưởng rằng mình đã có thể kiểm soát tốt cảm xúc trong lòng. Nhưng trong mắt Lục Bách, niềm vui trong ánh mắt cậu dường như sắp tràn ra ngoài.

Sau khi điều trị xong, Lục Bách còn đưa cho Tạ Thanh Liên một phần thạch nhỏ.

Đây chính là Hải Thanh Hà Yến, ăn một phần nhỏ sau khi điều trị không chỉ giúp xoa dịu sự mệt mỏi mà còn dưỡng thông kinh mạch vừa được khai thông.

Trong lúc ăn trưa, Liễu Phong gọi điện thoại.

"Anh Lục, ba mảnh đất anh muốn em mua, thì hai mảnh đã bị người khác mua mất. Một trong số đó là nhà họ Tạ mua."

Trên bàn ăn, khi nghe nhắc đến hai chữ Tạ gia, Tạ Thanh Liên lập tức dựng cả hai tai lên.

Lục Bách giống như đang trêu chọc chú mèo nhỏ, giả vờ không nhìn thấy, rồi nói: "Miếng cuối cùng kia, nhất định phải giành lấy.”

Thực ra, Lục Bách vốn định nói với Tạ Thanh Liên một số chuyện. Nhưng chỉ cần liên quan đến nam chính hay nhân vật phản diện, thì lời nói cứ như bị cho uống thuốc câm, không thể thốt thành lời.

Không có cách nào khác, Lục Bách chỉ có thể tiết lộ những chuyện khác cho Tạ Thanh Liên.

Trước đây không nói, là vì chân của đứa trẻ vẫn chưa nắm chắc hoàn toàn có thể chữa khỏi. Nếu bây giờ nói cho cậu nhóc biết rằng, sau này thế giới này lấy võ vi tôn, ỷ mạnh hϊếp yếu, chỉ sợ đứa trẻ này sẽ buồn bã chết mất.

Bây giờ, mọi thứ đã có hy vọng, Lục Bách mới dám chia sẻ những điều quan trọng với Tạ Thanh Liên.

Tạ Thanh Liên thực ra biết một chút chuyện về thuốc Lam Sơn, Lục Bách cũng không cố ý giấu giếm cậu.

Không ngờ chuyện lại phát triển theo hướng kỳ lạ hơn cả tưởng tượng.

Khi biết rằng nước khoáng mình uống mỗi ngày, ở bên ngoài bán một bình nhỏ với giá 10 vạn, lại còn không có hàng để mua, Tạ Thanh Liên chỉ biết im lặng.

Bây giờ đem bản thân bán đi cũng không thể trả nổi cho Lục Bách.

Lục Bách thấy vậy liền véo nhẹ vào khuôn mặt mềm mại của nhóc con, trêu chọc: “Chuyện này có gì đâu. Người dưới trướng tôi cũng uống như vậy, tôi nuôi được cậu. ”

Tạ Thanh Liên lần nữa yên lặng, nhưng trong lòng cậu, sự hiểu biết về khối tài sản khổng lồ của Lục Bách lại càng thêm sâu sắc.

Nhưng điều mà Tạ Thanh Liên không biết, chính là những viên thạch xanh lá cây mà cậu dùng mỗi ngày sau khi điều trị kia mới thực sự là thứ vô giá.

Những ngày gần đây, Lục Bách bận rộn đến mức không có thời gian rảnh rỗi.

Đầu tiên, anh nhận ra rằng Tạ thị có vấn đề rất lớn. Trong cốt truyện của cuốn sách, trên tay Tạ thị vốn không sở hữu mỏ linh khoáng* nào cả.

*Đây là các loại khoáng thạch (đá, khoáng sản) đặc biệt, hấp thụ linh khí.

Lần ám sát trước đây cũng có vấn đề. Tạ Thừa Vận ra lệnh đưa Tạ Thanh Liên vào nhà giam, nên phu nhân Lý chắc chắn không thể nào dám làm ra một chuyện lớn đến vậy ngay dưới mí mắt của ông ta.

Sau khi trải qua sự thăm dò của Liễu Phong, anh khi trải qua sự thăm dò của Liễu Phong, anh đã lợi dụng danh nghĩa Lam Sơn, thông qua một phòng thí nghiệm khác để đưa Uẩn Linh Dịch vào. Tạ gia lập tức đồng ý, hơn nữa còn muốn tăng thêm một lượng lớn đơn đặt hàng.

Điều kỳ lạ là các phòng thí nghiệm khác vẫn chưa nghiên cứu ra tác dụng cụ thể của Uẩn Linh dịch, chỉ biết rằng nếu sử dụng lâu dài, nó có thể cải thiện toàn diện chỉ số thể chất.

Nhưng Tạ thị lại hoàn toàn không tỏ ra nghi ngờ gì, như thể họ đã biết rõ tác dụng thực sự của nó.

Thêm vào đó, việc Tạ thị ra tay tàn nhẫn với Tạ Thanh Liên. Điều này cho thấy, trong nội bộ Tạ thị, chắc chắn có người biết một số bí mật mà không ai ngờ tới.

Anh đã xuyên không, cái thế giới này lại có người trọng sinh thì có gì mà hiếm lạ?

Điều làm anh lo lắng nhất bây giờ là không biết người trọng sinh đó là ai.