Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Bắt Cóc Ánh Trăng Sáng Phản Diện

Chương 4: Thằng nhóc này răng chắc thật đấy!

Không còn cách nào khác, Lục Bách đành đưa cánh tay mình đến gần miệng cậu nhóc.

Chẳng mấy chốc, máu đỏ tươi bắt đầu rỉ ra.

Đúng lúc này, bên tai vang lên tiếng gào thét đầy hống hách của một con rệp nào đó: “Bọn mày là cái thá gì mà dám tới đây gây rối?”

Vì mải lo lắng cho Tạ Thanh Liên, Lục Bách suýt quên mất đám rác rưởi kia.

“Lưu Phong,” Lục Bách trong lời nói bốc lên khí lạnh.

Lưu Phong lập tức nhận lệnh, chỉ đạo đám đàn em ngay lập tức ra tay.

Ngay tức thì, căn phòng ngập trong tiếng la hét thảm thiết.

Gã quản lý đứng nép bên cạnh nhát gan như cáy, mồ hôi lạnh đầm đìa trên lưng, rụt rè lên tiếng: “ giám đốc Lục, nếu ngài làm ra án mạng ở Vạn Lệ, tôi cũng khó mà ăn nói được!”

Dù sao đây cũng là sản nghiệp của Lưu Kim, nếu ra tay ở đây đúng là không mấy tốt đẹp.

“A Phong, cậu ở lại xử lý, đừng làm bẩn sàn nhà của Dạ tổng.”

Hiện tại, Lục Bách không có thời gian đôi co với đám rác rưởi kia.

Tình trạng của Tạ Thanh Liên không ổn lắm, anh phải nhanh chóng đem nhóc con mang về kiểm tra một chút.

Chỉ là, Tạ Thanh Liên đang cắn chặt cánh tay anh không chịu buông, khiến anh không thể bế cậu lên.

Không còn cách nào khác, Lục Bách đành bóp nhẹ cằm Tạ Thanh Liên để cậu nhả tay ra, nhân cơ hội ôm cậu lên.

Anh bế Tạ Thanh Liên như bế một đứa trẻ, đối mặt với nhau, hai chân cậu bé vắt ngang qua eo anh, còn tay anh thì đỡ lấy mông cậu.

Chỉ trong tích tắc, đôi môi đỏ tươi của Tạ Thanh Liên lại cắn chặt vào người anh.

Lục Bách bất lực thở dài cũng không thể để Tạ Thanh Liên tiếp tục tự làm tổn thương bản thân được.

Anh giơ tay nới lỏng cà vạt, tháo ra một cách nhanh nhẹn, làm lộ ra đường cong vai cổ đầy cuốn hút.

“Há miệng ra, cắn chỗ này, hiểu chưa?”

Nhìn gương mặt mê man của cậu nhóc xinh đẹp, Lục Bách không khỏi thở dài lần nữa.

Anh dùng một tay bóp nhẹ mũi Tạ Thanh Liên, đợi cậu theo bản năng há miệng thở, rồi ấn đầu cậu về phía vai mình.

Lông mày Lục Bách khẽ nhíu lại, khi cảm nhận cơn đau quen thuộc truyền đến, lúc này mới buông tay ra.

Thằng nhóc này răng chắc thật đấy!

Lần nào cắn cũng thấy máu.

Sau khi đem người quấn cho chặt, Lục Bách lập tức lái xe thẳng về Hương Sơn.

Đây là trang viên anh mua, được trang bị đầy đủ thiết bị y tế, có thể xem là một bệnh viện thu nhỏ.

Quan trọng hơn, đó là lãnh địa của anh, vô cùng kín đáo.

Nếu đưa đến bệnh viện, với gia thế khổng lồ của nhà họ Tạ, chắc chắn sẽ lộ ra đầu mối.

Lục Bách không muốn để Tạ Thanh Liên gặp thêm bất kỳ nguy hiểm nào nữa.

Trên đường cái, mọi người chỉ thấy một đoàn xe sang nối đuôi nhau lao vun vυ't.

Một số người đi đường bị bụi và khói xả đầy mặt: Tôi chỉ là một NPC, làm ơn đừng làm liên lụy người vô tội!

Lục Bách vén mái tóc đen lòa xòa của Tạ Thanh Liên, nhìn đôi mắt ngấn lệ và khuôn mặt đỏ bừng của cậu.

Ngửi thấy hơi rượu nồng nặc trên người nhóc con, cảm nhận thân nhiệt bất thường và tiếng thở dốc nghẹn ngào của cậu, Lục Bách biết mọi chuyện không đơn giản.

Anh kiểm tra cho Tạ Thanh Liên hai lần, ở trên cánh tay trắng loáng của cậu phát hiện một lỗ kim rất nhỏ.

Có vẻ cậu đã bị tiêm thứ gì đó không sạch sẽ.

Dám động đến nhóc con của anh sao?

Lục Bách gọi điện cho Lưu Phong, giọng lạnh băng: “Đừng gϊếŧ chết chúng ngay, dùng chút thủ đoạn. Bọn chúng thích tiêm thuốc vào người khác đúng không? Cũng cho tụi nó nếm thử luôn, quay thêm ít video rồi đăng lên mạng xã hội của bọn chúng."

Trực tiếp gϊếŧ chết quả thực quá lợi cho đám rác rưởi kia. Phải khiến chúng mất hết danh dự, để chúng sống không bằng chết, đó mới là cái giá cuối cùng.

Đợi đến ngày nhóc con của mình không muốn chơi nữa, để bọn chúng chết, thì chúng mới được phép chết!

Nhìn Tạ Thanh Liên đang khó chịu, Lục Bách cảm thấy bất lực, ngột ngạt đến mức muốn phát điên.

Cuối cùng cũng đến Hương Sơn, tất cả các bác sĩ tại trang viên đều bị triệu tập.

Tạ Thanh Liên dù thế nào cũng không chịu nhả miệng, Lục Bách đành ra hiệu lấy cuộn băng gạc đặt vào miệng cậu nhóc để cắn.

Nhìn bóng dáng Tạ Thanh Liên bị đẩy vào phòng kiểm tra, Lục Bách tựa lưng vào cửa, châm một điếu thuốc Lục An.

Khói thuốc từ từ lan tỏa, đôi mày cau có của Lục Bách dần dãn ra, tâm trạng bực bội cũng dịu bớt phần nào.

Không bao lâu, một chàng trai tóc vàng xông vào.

“Á! Anh họ, sao anh lại bị thương thế này?” Lục Hưng kinh ngạc thốt lên.

Giờ còn ai có thể làm anh họ mình bị thương được chứ?

Thấy dáng vẻ Lục Bách không muốn để ý đến mình, Lục Hưng xấu hổ gãi mũi, quay đầu lén hỏi thăm một cô y tá gần đó.

Lục Hưng: À, thì ra anh họ mình lại nhặt thêm người về nhà!

Vậy là hắn lại có thêm một người anh em tốt!

Anh họ hắn có một tật xấu, cứ thấy ai hợp mắt, tội nghiệp, không nơi nương tựa là sẽ nhặt về nhà.

Trước đây nhóm nhỏ của Tân Dã chỉ có vài chục người, nhưng sau khi Lục Bách “nhặt” về hơn một trăm người, anh họ hắn mới phát hiện, sau đó kịp thời dừng lại, nhưng mà đã chậm một bước.

Đám anh em cốt cán của Tân Dã cũng kế thừa truyền thống "tốt đẹp" của Lục Bách, khiến số lượng người trong nhóm giờ đã tăng lên hơn hai trăm.

Nhìn gương mặt Lục Hưng, Lục Bách không khỏi lắc đầu, bởi tất cả những gì thằng nhóc ngốc này nghĩ đều hiện rõ trên mặt.

Vết thương lắc đầu, ra hiệu cho y tá băng bó vết thương cho mình.

Mẹ nó, nhớ lại chuyện này anh cũng còn thấy tức!

Khi mới tới thế giới này, anh thấy một đám nhóc vô gia cư, tuy là dân đầu đường xó chợ nhưng lòng dạ không xấu, lại không có cha mẹ. Vậy là bản năng cha già nổi lên, thì cũng chỉ chăm như mấy con mèo con chó, thỉnh thoảng cho một hai bữa cơm, lâu lâu dạy dỗ hai bữa, cuối cùng cả đám cũng ỷ lại vào anh.

Ban đầu nghĩ nuôi một đám cũng là nuôi, vậy nuôi thêm một hai đứa cũng không vấn đề gì.

Nhưng khi số lượng tăng lên, Lục Bách mới nhận ra vấn đề, sau đó bản thân cũng dừng làm việc thiện này lại.

Nhưng mà ngoảnh đầu lại, anh liền phát hiện đám đàn em của mình cũng học theo thói "nhặt người" của anh.

Thời điểm đó, Lục Bách mới xuyên qua, vốn liếng chẳng có bao nhiêu.

Lục Bách tức đến mức anh cầm roi đánh cho cả đám một trận nhừ tử.

Lũ ngốc này, chưa làm chủ nhà đã không biết gạo muối đắt đỏ thế nào! Tụi bây nghĩ nuôi một đám nhóc dễ dàng lắm sao!