Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Bắt Cóc Ánh Trăng Sáng Phản Diện

Chương 3: Anh hùng cứu mỹ nhân

Lục Bách hít sâu một hơi, trái tim truyền đến cảm giác đau đớn như thắt lại.

Nếu anh có thể đến thế giới này sớm hơn, dọn dẹp sạch sẽ những yêu ma quỷ quái bám lấy bên cạnh Tạ Thanh Liên thì tốt biết mấy.

Mở mắt ra, khuôn mặt Lục Bách trở nên lạnh lùng nghiêm nghị.

"Nhanh hơn nữa!"

Tài xế bị khí thế lạnh lẽo và nguy hiểm kia dọa đến mức run rẩy, lập tức đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao vυ't đi.

Sau khi không biết đã vượt bao nhiêu cái đèn đỏ, cuối cùng Lục Bách cũng xuất hiện ở cửa hộp đêm Vạn Lệ.

Tin nhắn của Dạ Kiêu cũng vừa gửi tới: "301, tới nhanh một chút. Nếu đến muộn, tôi cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu~"

Sắc mặt Lục Bách âm trầm đáng sợ, cái tên này đúng là không ngại chuyện lớn mà còn muốn xem trò vui, sớm muộn cũng có một ngày, anh phải khiến hắn nếm mùi đau khổ.

Dạ Kiêu đã chào hỏi trước, vì Lưu Kim và Tân Dã có giao dịch chồng chéo, các thành viên cốt cán thường đều có quen biết.

Lục Bách thuận lợi tới trước cửa phòng 301.

Cố đẩy cửa, nhưng không mở được.

Anh trực tiếp lấy chân đá, vẫn không lay chuyển.

"Gọi quản lý của các người tới đây cho tôi!" Đôi mắt đen của Lục Bách bừng lên lửa giận.

***

Một lũ thiếu gia ăn chơi của thành phố Hải cười phá lên phụ họa.

“Cái gì mà cậu cả nhà họ Tạ, bây giờ nhà họ Tạ chỉ có một cậu chủ là Tạ Lăng Phi. Tạ Thanh Liên mày thì tính là gì, chẳng qua là con chó mang danh nhà họ Tạ thôi!”

Kẻ cầm đầu với mái tóc đỏ rực cười ngạo mạn.

“Rót thêm một chai nữa cho nó.”

Tên tay sai cầm một chai rượu ngoại, bước về phía người đang nằm bất tỉnh trên sàn.

Hắn dùng sức tát lên mặt người hơi mê man để đánh thức.

“Đây là của anh Nhạc bọn tao thưởng cho mày, nhận cho tốt!"

Tạ Thanh Liên quay đầu né tránh, nhưng lại bị cưỡng ép mở miệng ra.

Hàm dưới của cậu bị kẹp chặt, dòng rượu lạnh lẽo bị đổ thẳng vào cổ họng, đốt cháy dạ dày vốn đã yếu ớt.

Tạ Thanh Liên cố giãy dụa, nhưng chỉ khiến hơi thở càng thêm khó khăn, rượu tràn ra từ cả mũi, làm cậu ho sặc sụa.

“Khụ khụ...” Tạ Thanh Liên đau đớn ôm lấy bụng, co quắp nằm trên sàn, trán đổ mồ hôi lạnh.

Có một loại cảm giác như vị thần bị đẩy xuống địa ngục, đầy bi ai và tuyệt vọng.

Một tên công tử với sợi dây chuyền vàng to nhìn Tạ Thanh Liên mà nổi hứng, tiến tới vuốt ve, đem mái tóc dài của cậu nắm lên.

“Tên nhóc này nhìn cũng được đấy. Nếu chân không tàn phế, có lẽ đã dụ được không ít cô rồi.”

Tạ Thanh Liên thuận tay cầm lấy chai rượu bên cạnh, trực tiếp làm đầu của tên đeo dây chuyền vàng nở hoa.

“Cút!”

“Đệt con mẹ nó, cho mày chút mặt mũi, mày nghĩ mình còn là cậu cả nhà họ Tạ à?”

Tên dây chuyền vàng bị đập che đầu, vừa ôm đầu vừa thẹn quá hóa giận, liền đá mạnh vào chân Tạ Thanh Liên, chửi rủa không ngớt.

Vẻ mặt của Vương Nhạc âm trầm nhìn Tạ Thanh Liên nằm trên mặt đất, tại sao cái tên này đã đến nước này rồi mà vẫn có thể có bộ dạng cứng cỏi như vậy?

Nghĩ tới nữ thần trong lòng mình luôn nghĩ đến Tạ Thanh Liên, Vương Nhạc càng thêm tức giận.

Hắn ta với lấy một ống tiêm trên bàn, nói với đám người còn lại: “Chuyện phu nhân đã giao cho chúng ta phải làm cho tốt, mọi người nói có đúng không?”

Mọi người rối rít tỏ vẻ đồng ý.

Vốn chỉ định nhục mạ Tạ Thanh Liên, giờ Vương Nhạc lại nảy ra ý khác:

“Hôm nay cơ hội hiếm có, để chúng ta xem sự kiêu ngạo của cậu cả nhà họ Tạ rốt cuộc có thể trụ được bao lâu!”

Vương Nhạc túm lấy cánh tay Tạ Thanh Liên, đẩy nước thuốc lạnh băng từ ống tiêm vào cơ thể cậu.

Tạ Thanh Liên liều mạng giãy giụa, nhưng hai tay bị giữ chặt không thể thoát.

Tác dụng của thuốc nhanh chóng lan khắp cơ thể, khiến sức phản kháng của cậu ngày một yếu dần.

Trong đôi mắt hoa đào nhỏ dài của Tạ Thanh Liên lóe lên tia sáng tối tăm khó nhận ra.

Sao vẫn chưa tới?

Tạ Thanh Liên nắm chặt mảnh thủy tinh trong tay, nhân lúc sơ hở đâm mạnh vào kẻ đang đè lên mình.

Tên kia cảm nhận được nguy hiểm nhưng không kịp né tránh.

Mảnh kính đâm sâu vào bả vai, máu tươi tuôn xối xả.

Ánh mắt Tạ Thanh Liên khóa chặt trên người đó, chỉ chút nữa thôi là đã cắt trúng động mạch.

Vũ khí trong tay bị lấy đi.

Trong đầu Tạ Thanh Liên hiện lên một tuyệt vọng, lẽ nào cậu thật sự sẽ phải gục ngã ở đây?

Không được! Mẹ của cậu vẫn đang chờ cậu đến cứu!

Tạ Thanh Liên gắt gao cắn chặt môi đỏ như máu, cố gắng tỉnh táo thêm chút nữa, hưng tác dụng của thuốc khiến đầu óc cậu càng thêm mơ hồ.

Bất chợt, một luồng ánh sáng chói lòa rọi thẳng vào căn phòng.

Người trên người cậu bị hất văng ra, đôi môi cậu cũng bị mạnh bạo bẻ mở.

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của một người đàn ông xa lạ, nhưng ý thức của Tạ Thanh Liên đã trở nên mơ hồ, chỉ có bản năng muốn cắn chặt vào thứ gì đó.

Cảm giác vị máu lan tràn trong miệng, rồi Tạ Thanh Liên chìm vào hôn mê.

---

Lục Bách hối thúc quản lý mở cửa.

Tên quản lý cúi đầu răm rắp, dâng lên thẻ phòng bị Lục Bách giật lấy.

Cánh cửa vừa mở ra, cảnh tượng bên trong khiến lý trí của Lục Bách tan vỡ.

Quần áo trên người Tạ Thanh Liên xộc xệch, người đàn ông người đàn ông trên người cậu đang cố xé mở quần áo của cậu.

Con mẹ nó, đám súc vật này, làm sao bọn chúng dám!!

Lục Bách tung một cước đạp bay gã đàn ông đang đè lên người Tạ Thanh Liên.

Khi nhìn thấy vệt máu nơi khóe miệng Tạ Thanh Liên, lòng anh thoáng chốc hoảng loạn.

(Thực ra đó chỉ là vết máu từ đôi môi bị cắn rách).

Anh vội vã tách môi Tạ Thanh Liên ra kiểm tra.

Anh hiểu lầm rằng Tạ Thanh Liên đang muốn tự tử, Lục Bách buột miệng chửi thề.

Ánh trăng sáng của anh muốn cắn lưỡi tự tử?

Điều đáng sợ hơn là, chỉ cần anh buông lỏng tay, Tạ Thanh Liên sẽ lập tức cắn xuống (cử động theo bản năng), ý chí kiên cường đến đáng kinh ngạc.

Nhưng mà nhóc con à, cắn lưỡi thì cũng không chết được đâu!

Nhìn khuôn mặt non nớt của cậu thiếu niên, nhìn Lục Bách như vầy chứ thực tế đã là một tên đàn ông già hơn ba mươi tuổi, cực kỳ tức giận, miệng đầy giận dữ.

Ánh trăng sáng bây giờ chỉ là chỉ là nhãi con nhãi con mười bảy tuổi, không được giận, không được giận.