Thời gian rảnh rỗi ngắn ngủi sau bữa ăn, Tần Nhất mở WeChat xem, vừa lúc lướt thấy bài đăng của Chu Nhị.
Chắc là mới chụp, phông nền là ban công căn hộ Cảnh Nhạc, cây cối xanh tươi, bầu trời xanh thẳm không gợn mây, ngoài ban công, nhà cửa san sát, tầm nhìn thoáng đãng.
Người phụ nữ ăn mặc giản dị, chiếm một góc ảnh, đang giơ tay chữ V về phía ống kính.
Tần Nhất nhấn nút like, tiếp tục lướt xuống, thả lỏng đầu óc vài phút, cô định thoát ra thì WeChat hiện lên một thông báo mới.
Là bình luận của Chu Nhị dưới bài đăng: Cười chết mất, sao tôi phải ngủ với đàn ông chứ? Đàn ông gato chỉ giỏi gáy bậy...
"Bác sĩ Tần." Y tá đứng ở cửa, khẽ gọi.
Tần Nhất tắt điện thoại, đứng dậy, nhanh chóng bước ra khỏi văn phòng.
Trong căn hộ, cửa sổ kính sát đất trên ban công đóng kín, điều hòa trong nhà bật rất lạnh, Chu Nhị vừa ăn cơm hộp vừa cãi nhau với gã đàn ông đã theo đuổi cô hai tháng không thành, giờ lộ nguyên hình là kẻ ghen ăn tức ở trên trang cá nhân.
Gã đàn ông hỏi cô sao lại chuyển nhà? Nhà cửa nâng cấp chóng mặt, là được bao nuôi hay ngủ với đàn ông rồi? Biết thế này thì lúc trước bày đặt làm giá làm gì?
Chu Nhị không nhịn được, buông lời mắng nhiếc, sau khi xả giận xong thì tâm trạng thoải mái, vui vẻ trở lại.
Chu Nhị chính là kiểu người có ngoại hình như vậy, gợi cảm, quyến rũ, xinh đẹp, ngay cả khi còn học cấp 3, cô ấy cũng rất khác biệt so với bạn bè đồng trang lứa.
Các chàng trai cô gái mười bảy, mười tám tuổi vẫn còn nét ngây thơ non nớt, chỉ có cô ấy, ngay cả khi mặc đồng phục rộng thùng thình, cũng toát lên vẻ trưởng thành, quyến rũ, theo lời của một số giáo viên và phụ huynh cổ hủ lúc bấy giờ, là không giống học sinh ngoan.
Lớn lên, cô ấy lại bị gán thêm nhiều mác khác, không giống phụ nữ tốt, không nên lấy làm vợ, hồ ly tinh, bồ nhí, con điếm... vân vân.
Chu Nhị đặt điện thoại xuống, sau bữa ăn đường huyết tăng cao, cô cảm thấy buồn ngủ, ngã vật xuống giường, úp mặt ngủ ngon lành.
Một ngày bận rộn, tan sở, Tần Nhất dựa vào ghế xe thở dài, nghỉ ngơi hai phút, cô cầm điện thoại, gọi về nhà họ Tần.
Dì giúp việc nghe máy, Tần Nhất nói lời cảm ơn, biết là dì đã bảo tài xế mang cơm trưa đến, rồi nói với dì sau này không cần mang cơm đến nữa.
Dì giúp việc đồng ý, và nói với Tần Nhất rằng nhà họ Tần đã biết cô về sớm, bảo cô rảnh thì về ăn cơm.
Tần Nhất cau mày khó chịu, cúp máy rồi mở điện thoại, tin nhắn của Chu Nhị hiện lên đầu tiên.
Tai To: Hẹn gặp ở đâu vậy?
Hẹn gặp ở đâu?
Tần Nhất nhìn dòng chữ này, chớp mắt, cô đều biết từng chữ một, nhưng khi ghép lại với nhau thì lại thấy chữ nào cũng mập mờ.
Y: Gặp nhau ở cổng.
Chữ "hẹn" quá mập mờ, Tần Nhất cố tình sửa lại, sau đó nhớ ra điều gì đó, bấm vào trang cá nhân của Chu Nhị.
Bức ảnh tự sướиɠ chiều nay đã leo lên vị trí thứ hai trong bảng tin, đứng đầu là bài đăng mới nhất của Chu Nhị.
Cô ấy đã chia sẻ một bài hát trên trang cá nhân.
Chú Đại Bi, kèm theo ảnh tự sướиɠ đen trắng của một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trên cùng còn có ba biểu tượng cảm xúc thắp nến. Cứ như vậy mà treo gã đàn ông đã sỉ nhục cô ấy chiều nay lên trang cá nhân xử lý công khai.
Tần Nhất nắm chặt tay lái, vẻ mặt mệt mỏi tan biến, cô nắm tay che miệng, nuốt tiếng ho và tiếng cười.
Cổng vào quảng trường, Chu Nhị xách một chiếc túi nhỏ đứng trước cửa nhìn trái nhìn phải. Cô ấy mặc một chiếc áo ba lỗ hở eo, quần short jean, mái tóc xoăn dài được buộc thành hai đuôi ngựa buông xuống vai, trông vừa xinh đẹp vừa gợi cảm.