Trò Chơi Gái Thẳng

Chương 11

Chu Nhị đứng hình, đầu óc trống rỗng, một giọt mồ hôi chảy xuống từ trán cô, lơ lửng trên cằm, theo cơ thể run rẩy của người phụ nữ, chực chờ rơi xuống.

Hai chữ "xấu hổ" lan tỏa khắp người Chu Nhị, cô không kịp suy nghĩ kỹ ý của Tần Nhất, cười gượng hai tiếng, thu tay chân lại vận động, giải thích: "Tôi đang tập thể dục giảm cân."

Tần Nhất: "Hửm?"

Chu Nhị: "..."

Còn xấu hổ hơn nữa, ai lại cầm một chiếc giày cao gót tập thể dục ở cửa vào buổi sáng chứ, tập thì cũng phải cầm hai chiếc chứ!

Chu Nhị xoa xoa cổ, lách người đi ra xa hai bước, cố gắng thoát khỏi sự xấu hổ, hỏi: "Cô, cô không đi làm sao? Ha ha ha, có phải sắp muộn rồi không?"

Thực tế là đã muộn rồi, Tần Nhất nhìn đồng hồ, cô vừa mới về nước nên lệch múi giờ, đêm qua dù trằn trọc mãi đến khuya mới ngủ, nhưng chưa bao giờ dậy muộn.

Căn hộ ở tầng 36, bình thường, tia nắng đầu tiên lúc sáu giờ sáng sẽ đánh thức Tần Nhất.

Ai ngờ, chiếc rèm cửa màu tối mới đã che kín ánh nắng mặt trời, đến tận mười giờ mười lăm phút mà trong phòng vẫn phải bật đèn mới nhìn rõ được.

Tần Nhất cúi đầu, lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho Chu Nhị, rồi lại rụt tay lại ngay khi người kia đưa tay ra nhận: "Cô thay rèm cửa à?"

Chu Nhị sờ sờ mũi, ấp úng nói: "Ừm, hôm qua tôi dọn dẹp, không tìm thấy rèm cửa để thay, nên..."

Tần Nhất gật đầu, nhét khăn tay vào tay Chu Nhị rồi ra cửa thay giày. Thay xong giày, cô ngẩng đầu lên, thấy Chu Nhị đang dùng một ngón tay nhấc chiếc áo ngực trên ghế sofa lên xem xét.

"Tìm thấy dưới gầm ghế sofa." Tần Nhất nói: “Không phải của cô sao?"

Chu Nhị nghẹn họng, sau đó nói với vẻ ghét bỏ: "Tôi không mặc loại màu hồng trẻ con này đâu, phong cách của tôi là màu tím gợi cảm, màu đen, ren, hở lưng."

Tần Nhất im lặng cầm chìa khóa, trước khi ra ngoài, quay lại nhìn Chu Nhị thật sâu: "Hẹn gặp lại."

Chu Nhị cười nói: "Hẹn gặp lại."

Cửa đóng lại.

Chu Nhị vo tròn chiếc áo ngực, đạp mạnh thùng rác, ném vào trong, nắm chặt tay, cúi người, hét lên trong im lặng.

A a a —

-

Bệnh viện, Tần Nhất đỗ xe xong, xoay chìa khóa trên tay, bước vào tòa nhà hội chẩn.

"Bác sĩ Tần, cô đã về nước rồi ạ?"

"Bác sĩ Tần, chào buổi sáng."

Tần Nhất mỉm cười dịu dàng: "Chào buổi sáng, làm phiền giúp tôi hủy đơn xin nghỉ phép."

Cô y tá đỏ mặt, sau đó trả lời: "Vâng ạ."

Tần Nhất trở về khoa, vào phòng thay đồ mặc áo blouse trắng, may mà hôm nay cô không có lịch khám bệnh, buổi sáng tuy đã đổi ca trực cho Tưởng Mị, nhưng vẫn có vài bệnh nhân cần cô đến xem.

Trong phòng bệnh, Tưởng Mị vừa kiểm tra phòng xong, thấy Tần Nhất đi ra từ phòng bệnh khác, bên cạnh là bệnh nhân lưu luyến không rời, liền cười rạng rỡ.

"Bác sĩ Tần, đơn xin nghỉ phép của cô hình như còn hai ngày nữa, sao không ở nhà nghỉ ngơi cho hết lệch múi giờ?"

Tần Nhất dặn dò bệnh nhân thêm hai câu, cài bút ký tên vào túi áo blouse trắng, hai tay đút vào túi áo, mỉm cười đáp: "Hôm nay cảm ơn cô."

Tưởng Mị nhún vai: "Cảm ơn gì chứ, hôm nay cô không đến thì tôi cũng phải kiểm tra phòng mà."

Tưởng Mị: "À đúng rồi, bệnh nhân giường số 15..."

Tần Nhất gật đầu, chăm chú lắng nghe, sau một tháng xa cách, cô vẫn nhanh chóng bắt nhịp công việc.

Bận rộn đến hơn một giờ chiều, cơm hộp đã nguội, Tưởng Mị chọc đũa vào hộp cơm nguội, nhìn hộp cơm ba tầng mà Tần Nhất mở ra, liền lộ vẻ ghen tị.

Tần Nhất: "Nhà mang đến cho, nếu bác sĩ Tưởng không chê thì ăn cùng nhé."

Tưởng Mị lập tức kéo ghế lại: "Tôi chờ câu này của cô lâu rồi!"