Xuyên Nhanh: Hệ Thống Kịch Bản SE

Chương 6: Công chúa × Tướng quân (5)

Lúc Vân Chanh đến Ngự thư phòng, hoàng hậu Lý Bảo Nghi đang ở bên trong trò chuyện với hoàng thượng.

Vân Chanh nghe hệ thống nói rằng tam công chúa này chưa từng hành lễ với ai trong cung, nàng thở phào nhẹ nhõm, âm thầm khen hệ thống, chọn nhân vật khá phù hợp với nàng.

Những thứ gọi là lễ nghi này đối với một người hiện đại như Vân Chanh, không khác gì đang muốn lấy mạng nàng.

Vân Chanh đi thẳng đến chỗ Vân Kiệt và hoàng hậu, “Cha nhìn xem con mang thứ gì đến cho cha nè, hôm nay con muốn cùng ăn cơm với cha.”

Hoàng hậu mỉm cười nhìn Vân Chanh đang ríu rít ở bên cạnh, giả bộ hờn dỗi nói: “Hoàng thượng là người cấm túc con nửa tháng nhưng vừa được thả ra là con lại chạy ngay đến để nịnh nọt, còn người làm mẫu hậu này lo lắng con chịu khổ nên nửa đêm phải lén lút đến thăm thì ai đó lại vờ như chẳng thấy.”

Nói xong còn thở dài như thể đã chịu tổn thương rất lớn.

Thật ra ngay từ lúc bước vào, Vân Chanh đã âm thầm quan sát vị hoàng hậu này, nàng mang theo một tia hi vọng rằng hoàng hậu sẽ giống người mẹ đã mất từ rất lâu của nàng, nhưng vẫn khiến Vân Chanh thất vọng vì hoàng hậu chẳng giống một tí nào cả.

Cũng phải thôi, Thẩm quý phi mới là mẹ đẻ của thân thể này, nếu có giống thì Thẩm quý phi mới là người giống nhất.

Vân Chanh quan sát nét mặt hoàng hậu, cảm thấy bà không giống đang giả vờ, nụ cười và hành động của bà tựa như một người mẹ đang chọc ghẹo đứa con của mình vậy.

Vân Chanh thả lỏng, cười đùa lại với bà: “Con nào biết mẫu hậu cũng đang ở đây, con còn định sang ăn tối với mẫu hậu, chỉ cần người không đuổi con đi là được.”

Mẹ ruột của Vân Chanh ở thế giới nguyên bản mất từ khi Vân Chanh tròn một tuổi, một mình cha nuôi nàng khôn lớn.

Lúc bắt đầu hiểu chuyện, Vân Chanh cũng từng khuyên ông đi thêm bước nữa để có người bầu bạn sớm tối cùng ông, có thêm người chăm sóc mình, nhưng ông không đồng ý.

Bây giờ đến thế giới này, đột nhiên xuất hiện một người “mẹ” yêu thương mình, Vân Chanh cảm thấy chỉ có bị ngu mới không tiếp thu, trẻ con mới phải chọn, người lớn thì muốn tất.

Hoàng hậu nghe vậy thì cười đến tít mắt, “Để mẫu hậu bảo người chuẩn bị thêm mấy món con thích ăn, nhìn kìa, mới nửa tháng mà gầy thành như vậy rồi.”

Vân Kiệt nhìn hai người nói chuyện vui vẻ mà làm lơ mình, ông hắng giọng.

Sự chú ý của Vân Chanh lại quay về trên người ông.

“Cha, mau ăn cơm đi ạ, đã trễ lắm rồi, sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.”

“Hôm nay có con ở đây, chắc chắn cha sẽ ăn nhiều hơn vài chén.”

“Đúng vậy, hơn nửa tháng Chanh Chanh không đến ăn cơm cùng hoàng thượng, thần thϊếp cảm thấy người ăn cơm không ngon miệng.”

Hệ thống Phô Mai nhìn khung cảnh một nhà ba người vui vẻ, nó khẽ thở dài, cầu mong ký chủ cảm thấy biết ơn vì nó đã vô tình giúp ký chủ đoàn tụ cùng cha mình, rồi đi làm nhiệm vụ cho nó.

_______________

Mới chớp mắt mà Vân Chanh đã ở đây hơn một tháng.

Mỗi ngày, Vân Chanh không đến gặp cha thì sẽ đến thăm hoàng hậu, không cần phải nhìn sắc mặt ai mà sống, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, sống vô tư thoải mái hơn cả thế giới ban đầu của mình, quên luôn cả chuyện có hệ thống đi theo mình.

Bởi vì Vân Chanh không gọi nên hệ thống cũng không dám xuất hiện, nó sợ ký chủ không vui thì sẽ không đi làm nhiệm vụ cho nó, khó khăn lắm mới tóm được một ký chủ mạnh đến vậy, nó không muốn tìm ký chủ mới, còn phải đối mặt với nguy cơ đυ.ng trúng ký chủ cùi bắp, tóm lại là có khổ mà không dám nói.

Vân Chanh bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc.

“Vào đi.”

Ngọc Mai đẩy cửa bước vào, hành lễ rồi nói: “Bẩm công chúa, hoàng hậu phái Liễu ma ma tới mời công chúa đến Ngự Hoa Viên dự yến tiệc.”

Lúc này, Vân Chanh mới nhớ ra buổi yến tiệc mà hoàng hậu đã nói trước đó, hoàng hậu sẽ nhân buổi yến tiệc này để tuyển phi cho các hoàng tử.

Do Vân Chanh đã dặn đám người Ngọc Mai từ trước rằng nếu hôm nay không ai phát hiện ra nàng không đến thì không cần gọi nàng dậy, nếu có người đến mời thì đi cũng được, dù sao thì nàng có đến trễ cũng chẳng có ai dám nói gì.

“Ừ, ta biết rồi, nói với người của hoàng hậu ta chuẩn bị đến, gọi Thúy Hoa Thúy Liễu vào chuẩn bị.”

“Dạ vâng thưa công chúa.”

Ngọc Mai lui ra ngoài, đám người Thúy Hoa, Thúy Liễu nối đuôi bước vào trong.

Vật qua vật lại một hồi, Vân Chanh nhìn bản thân trong gương, hài lòng gật đầu, vừa không lấn át những thiếu nữ đang nhăm nhe vị trí hoàng tử phi ngoài kia, vừa xinh đẹp tuyệt vời.

Vân Chanh dẫn đầu cả đám người thong thả cất bước về phía Ngự Hoa Viên.

“Tam công chúa đến.” Giọng nói chói tai của thái giám thu hút sự chú ý của mọi người trong Ngự Hoa Viên.

Hoàng hậu cười tít mắt nhìn nàng, vẫy tay bảo nàng ngồi kế bà.

Vân Chanh gật đầu nhìn bà thay cho hành lễ, ngồi xuống nhìn mọi người hành lễ với mình.

“Đứng lên đi.”

Hoàng hậu dịu dàng sai người bưng trái cây cho Vân Chanh, khẽ nói với nàng: “Con gái của các quan lại đang thể hiện tài năng, con giúp ta nhìn xem có ai phù hợp với các ca ca và đệ đệ của con không.”

Vân Chanh gật đầu nhìn bà, sau đó nhìn về phía thiếu nữ đang chuẩn bị múa trên đài.

Vân Chanh nhíu mày nhìn điệu múa uyển chuyển của nàng ta, vì nàng mới được nghe hệ thống đã sắp đi vào quên lãng giới thiệu về thân thế.