Xuyên Nhanh: Hệ Thống Kịch Bản SE

Chương 5: Công chúa × Tướng quân (4)

Vân Chanh khóc rất lâu, lâu đến mức làm cho Vân Kiệt hốt hoảng, muốn gọi người kéo ả Lệ quý nhân đến đây để xử lý.

Cuối cùng cũng đợi được đến lúc Vân Chanh ngừng khóc, nàng tựa đầu lên vai ông, bắt đầu bình tĩnh lại.

Vân Kiệt thở phào nhẹ nhõm, nếu Vân Chanh vẫn còn khóc tiếp, chắc ông thật sự sẽ kéo ả Lệ quý nhân kia xuống chém đầu.

“Cha.”

Nghe tiếng Vân Chanh khe khẽ gọi mình, Vân Kiệt cũng cảm thấy hốc mắt hơi nóng lên, “Cha ở đây.”

“Cha.”

“Cha ở đây nè.”

Qua một lúc lâu, Vân Kiệt không thấy ai đáp lời, ông liếc mắt nhìn Lưu công công đứng bên cạnh.

“Bẩm hoàng thượng, công chúa đã ngủ rồi ạ.”

Vân Kiệt nhìn khuôn mặt nhỏ dính đầy nước mắt của nàng, ông nhẹ nhàng dìu Vân Chanh về giường, chỉnh chăn ngay ngắn lại cho nàng, sau đó dặn dò Ngọc Mai: “Khi nào công chúa thức dậy, phái người đến báo cho trẫm.”

“Dạ vâng, nô tỳ hiểu rõ rồi ạ.”

_______________

Khi Vân Chanh tỉnh lại, xung quanh không còn ai, nàng nhìn chằm chằm vào màn giường.

Phô Mai: “Ký chủ tỉnh lại rồi à? Lúc nãy là Vân Kiệt, hoàng đế của nước Đại Vân, cha của thân thể này.”

“Thế giới tiếp theo, ông ấy vẫn là cha của ta hả?”

“Chuyện này không xác định được, nhưng hầu hết sẽ không có nhân vật trùng nhau trong mỗi thế giới...... Khoan! Ký chủ vừa nói gì? Thế giới tiếp theo? Ký chủ đồng ý làm nhiệm vụ hả?”

“Bây giờ thì không muốn làm nữa rồi, ta chỉ muốn sống bình an đến hết đời này cùng ông ấy thôi.”

“...” Lúc nãy nó nói gì vậy hả, đáng lẽ nó phải nói có, cứ dụ dỗ ký chủ trước, chuyện sau đó thì để sau đó tính chứ, nước đi này hơi sai, có thể cho nó đi lại không?

Không đợi hệ thống nói thêm gì, Vân Chanh gọi Ngọc Mai vào giúp nàng rửa mặt chải tóc.

“Trước khi hoàng thượng rời đi, có dặn dò nô tỳ khi nào công chúa tỉnh lại thì sai người đến bẩm báo với hoàng thượng.”

Vân Chanh mỉm cười: “Không cần, ngươi dẫn ta đến gặp cha đi.”

“Dạ vâng, công chúa có cần chuẩn bị đồ ăn cho hoàng thượng không ạ?”

“Sao cũng được.”

“Để nô tỳ đi chuẩn bị ạ.”

__________

“Sau này mày còn dám giành nổi bật trước mặt phụ hoàng không?”

Khi đi ngang qua Ngự hoa viên, một đám nô tỳ đang đè chặt một người nằm dưới đất để cho một người khác đạp lên người đó.

Ngọc Mai nhìn tình hình trước mắt, nói khẽ bên tai Vân Chanh: “Bẩm công chúa, phía trước là tam hoàng tử và ngũ hoàng tử ạ.”

Phô Mai đột nhiên xuất hiện, giọng kích động: “Ký chủ, người nằm dưới đất là nam chính đấy.”

“Câm mồm.”

“...” Nó đã làm gì sai đâu.

Vân Chanh định ngó lơ nhưng bỗng nhiên nam chính ngước mắt nhìn về phía nàng.

Vân Chanh nhíu mày, nghĩ đến sau này nam chính trở thành hoàng đế, nàng thở dài, lo chuyện bao đồng một lần đổi lấy cả một đời bình yên ở bên cạnh cha, cũng đáng lắm.

Vân Chanh cất bước về phía bọn họ, Ngọc Mai hiểu ý, cất tiếng hô to: “Nô tỳ tham kiến tam hoàng tử.”

Tam hoàng tử Vân Thừa Lỗi liếc nhìn về phía phát ra tiếng nói, sau khi thấy là Vân Chanh, mặt hắn ta bỗng chốc biến sắc.

Mặc dù mẹ đẻ của hắn ta là Lương phi được thiên vị nhiều năm qua, hắn ta cũng được phụ hoàng yêu quý, nhưng để so với vị đang đứng trước mặt này, mẹ con hắn ta chẳng là cái thá gì.

“Tam muội muội, muội đang định đi gặp phụ hoàng à?”

Vân Chanh lạnh lùng nhìn hắn ta, “Chuyện gì xảy ra?”

“Chuyện này...... Chuyện này...... Huynh và ngũ đệ có xích mích......”

Vân Chanh ngắt lời hắn ta: “Bởi vì xích mích nhỏ mà ngươi đánh hắn thành như thế này, có phải sau này bổn công chúa chọc giận ngươi, ngươi cũng đánh bổn công chúa giống như vậy có phải hay không?”

Nghe Vân Chanh nói như thế, mặt Vân Thừa Lỗi trắng bệch, hơi run nói: “Sao tam muội muội lại nói vậy, huynh nào dám.”

Cho xin đi, ai dám đυ.ng đến bà cô nhỏ này, hôm nay bà cô nhỏ này vừa hết hạn cấm túc, phụ hoàng đã nhanh chóng chạy đến dỗ dành, sau khi trở lại, phụ hoàng đã giáng chức cha và anh trai của Lệ quý nhân, còn Lệ quý nhân thì bị cấm túc nửa năm.

Vân Chanh cười lạnh: “Bổn công chúa cảm thấy ngươi dám ấy chứ, một lát nữa ta sẽ nói cho cha biết.”

Mặt Vân Thưa Lỗi lúc này không còn một giọt máu.

Vân Chanh không thèm để ý đến hắn ta nữa, bảo Thúy Loan, Thúy Hồng đưa nam chính trở về.

Trước khi đi, Vân Thừa Trạch nhìn Vân Chanh, khẽ nói: “Cảm ơn Tam muội muội.”

Vân Chanh gật đầu rồi đi thẳng về phía Ngự thư phòng, nàng đang gấp gáp đi tìm người cha già của mình.