Còn chuyện ngày mai ăn gì, tiền thuê nhà ngày kia, để sau rồi tính.
Ở cửa McDonald’s, nhân viên phục vụ chặn họ lại: “Xin lỗi, hai cô, quán tạm thời không đón khách.”
“Tại sao vậy…” Misty liếc vào trong, thấy một cặp đôi ngồi cạnh cửa sổ. Cô gái đang đút khoai tây chiên dính sốt cà chua cho chàng trai, chàng trai vui vẻ đón nhận, còn nhẹ nhàng chạm môi vào ngón tay cô gái, “À, có người bao hết quán rồi.”
Nhân viên nở nụ cười tiêu chuẩn: “Đúng vậy, rất xin lỗi các cô.”
Cũng đành chịu, chắc chắn đối phương đã trả rất nhiều tiền.
Misty theo bản năng sờ cái bụng lép xẹp, bụng cô kêu còn to hơn cả nước sôi đang sủi bọt.
Cô thèm cháo quá.
Ở Gotham có một tiệm cháo duy nhất, nghe nói là quán lâu đời trăm năm. Chủ tiệm là người chạy trốn trong chiến loạn, vô tình đến Gotham, nhập cư trái phép nên không thể về nước, đành sống lay lắt ở đây.
“Brucie đáng yêu thật ngọt ngào!”
Nghe Marguerite cảm thán, Misty mơ màng ngẩng đầu: “Ai?”
Marguerite còn mơ màng hơn: “Nãy giờ cô lơ đễnh, không phải đang nghĩ đến Brucie bảo bối sao?”
Misty càng ngơ ngác: “Ai cơ? Sao tôi phải nghĩ đến anh ta?”
“Trời ạ, cô ở Gotham lâu vậy mà không biết ‘cục cưng’ Bruce Wayne của chúng ta sao?”
Misty thành thật lắc đầu.
Marguerite véo má cô, kéo sang một bên: “Cô biết bông hoa trong nhà kính là gì không?”
Misty ngơ ngác lắc đầu: “Ai?”
“Gặp quỷ thật, Gotham là nơi phá địa phương gì vậy chứ!” Đây là lần thứ ba Misty làm việc ở chỗ bị bọn khủng bố đánh bom. Từ kinh hoảng, bối rối đến quen dần mà tìm nơi ẩn nấp, Misty cũng không thể ngờ mình lại có ngày thuần thục như vậy trong hoàn cảnh cay đắng này.
So với nguy hiểm ngay trước mắt, Misty còn lo lắng cho cuộc sống ngày mai của mình hơn.
Ông chủ vừa chết trong tiệm, nghĩa là cô không có lương —— đừng nghĩ cô máu lạnh, thực tế là trong túi cô chỉ còn 44 cent, ngay cả một ổ bánh mì bình thường cũng không mua nổi. Cô chẳng còn tâm trí để đồng cảm hay quan tâm đến chuyện khác, nhất là ở Gotham, nơi mỗi ngày đều chứng kiến cảnh gϊếŧ chóc, sống chết lẫn lộn.
Ông trời ơi, xuyên không đến nước Mỹ, lại còn là Gotham! Cái nơi này mà còn dám tự xưng là "ngọn hải đăng của nhân loại" sao?! Trước đây thường đùa rằng “Tự do kiểu Mỹ, bắn nhau mỗi ngày”, nhưng không ngờ nó lại loạn đến mức này.
Misty cũng không thực sự tên là Misty. Cô là người Trung Quốc, một người xuyên không. Sau khi đột nhiên xuyên đến Gotham, để tiện cho ông chủ trả lương, cô lấy luôn một cái tên tiếng Anh.