“Gặp quỷ thật, Gotham là nơi địa phương quái quỷ gì vậy chứ!” Đây là lần thứ ba Misty làm việc ở chỗ bị bọn khủng bố đánh bom. Từ kinh hoảng, bối rối đến quen dần mà tìm nơi ẩn nấp, Misty cũng không thể ngờ mình lại có ngày thuần thục như vậy trong hoàn cảnh cay đắng này.
So với nguy hiểm ngay trước mắt, Misty còn lo lắng cho cuộc sống ngày mai của mình hơn.
Ông chủ vừa chết trong tiệm, nghĩa là cô không có lương —— đừng nghĩ cô máu lạnh, thực tế là trong túi cô chỉ còn 44 cent, ngay cả một ổ bánh mì bình thường cũng không mua nổi. Cô chẳng còn tâm trí để đồng cảm hay quan tâm đến chuyện khác, nhất là ở Gotham, nơi mỗi ngày đều chứng kiến cảnh gϊếŧ chóc, sống chết lẫn lộn.
Ông trời ơi, xuyên không đến nước Mỹ, lại còn là Gotham! Cái nơi này mà còn dám tự xưng là "ngọn hải đăng của nhân loại" sao?! Trước đây thường đùa rằng “Tự do kiểu Mỹ, bắn nhau mỗi ngày”, nhưng không ngờ nó lại loạn đến mức này.
Misty cũng không thực sự tên là Misty. Cô là người Trung Quốc, một người xuyên không. Sau khi đột nhiên xuyên đến Gotham, để tiện cho ông chủ trả lương, cô lấy luôn một cái tên tiếng Anh.
Cô là người xuyên không mang theo hệ thống, nhưng chẳng có tác dụng gì nhiều. Đó chỉ là một hệ thống đổi trang phục. Tưởng có thể như trong tiểu thuyết, thay đồ là có sức mạnh của nhân vật tương ứng thì đúng là mơ giữa ban ngày. Điểm tốt duy nhất là hệ thống này giúp cô tiết kiệm chi phí giặt đồ.
Đợi cho âm thanh bên ngoài yên ắng hẳn, Misty chờ thêm nửa tiếng rồi mới từ chỗ trốn bò ra.
“Ôi, Missy thân yêu của tôi, chúa phù hộ, cô không sao chứ!” Một cô gái tóc vàng, mắt xanh, ngực khủng ôm chặt lấy Misty. Đó là đồng nghiệp của cô trong tiệm, lớn lên ở Gotham từ nhỏ. Khi bọn cướp xông vào, cô ta chạy trốn còn nhanh hơn cả Misty, dù đang mang đôi giày cao gót 15 cm.
Có lẽ là do quen rồi.
Khói thuốc súng vẫn còn vương trong không khí. Misty vùi đầu vào bộ ngực 70E của cô bạn: “Marguerite, Maggie thân yêu, chúa phù hộ, chúng ta đều không sao.”
Bụng cô sôi ùng ục.
Misty ngẩng đầu, nhún vai: “Thôi được, tôi có việc rồi.”
Cả ngày chưa ăn gì, cô chỉ đợi được trả lương để đi ăn một bữa ngon. Nhưng giờ thì… chỉ còn cách hứng gió Tây Bắc, gió lớn, cát nhiều, chẳng no nổi.
Marguerite vuốt mái tóc xoăn: “Đi, McDonald’s.”
Chẳng cần khách sáo với bạn bè. Misty nắm tay Marguerite kéo đi luôn: “Đi thôi!”