[Xuyên Nhanh] Nữ Phụ

Thế giới 1 - Chương 4: Ngốc nữ gả tốt (4)

Nói thế nào đi nữa, nhà họ Giang dù sa sút vẫn là "lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa," còn nhà họ Lâm thì tương lai sáng lạn.

Cả hai gia đình này đều không phải là những người mà thôn dân bình thường dám dễ dàng xúc phạm.

Vì vậy, từ trước đến nay, chuyện hôn nhân giữa hai nhà chỉ là lời đồn đoán thì thầm, không ai dám công khai nhắc đến trước mặt người của nhà họ Giang hay nhà họ Lâm.

Thế nhưng, sự xuất hiện của nhà họ Điêu đã làm mọi chuyện thay đổi.

Người dân trong làng không thể kiềm chế tò mò, và chuyện này mới được khơi lên và trở thành đề tài bàn tán sôi nổi.

“Mà ta thấy, nhà họ Lâm đúng là thứ "bạch nhãn lang" – ăn cháo đá bát,” một phụ nhân buông lời.

“Nha đầu Giang Vũ, dù bị gọi là ngốc nghếch, nhưng dung mạo lại đẹp xuất sắc. Nếu không phải vì bệnh tật, với gia sản nhà họ Giang, còn lâu mới để mắt đến nhà họ Lâm. Vậy mà bao năm nay, mẫu tử nhà họ Lâm mặt dày nhận sự giúp đỡ của Giang tú tài, họ chẳng lẽ không hiểu rõ vì sao ông ấy giúp đỡ sao? Chẳng qua là vì mối hôn sự đã hứa từ trước! Vậy mà giờ ta thấy, nhà họ Lâm còn mong nhà họ Giang chấp nhận lời cầu thân của nhà Điêu nữa kia.”

Nông phụ này hiển nhiên chướng mắt mẫu tử nhà họ Lâm, nhưng lại tỏ ra vài phần thương tiếc đối với Giang Vũ.

“Ai nói không phải đâu, nha đầu a Vũ ngoan lắm! Nói nàng ngốc, nhưng chưa bao giờ làm điều gì khiến người khác phải phiền lòng. Mỗi ngày, nó chỉ yên lặng ôm búp bê ngồi một góc, thỉnh thoảng cười nhẹ. Nhìn con bé cười mà lòng mình như tan chảy.”

Trong thôn, phần đông mọi người đều thương cảm và đồng tình với Giang Vũ.

Tuy vậy, ai cũng phải thừa nhận rằng căn bệnh ngốc nghếch của cô bé là một vấn đề lớn. Người nhà quê lấy vợ chẳng phải để có người cùng làm lụng, sinh con đẻ cái hay sao? Nhưng nha đầu này thì làm việc chắc chắn không nổi, mà bệnh tình như vậy, ai mà biết có di truyền cho con cái hay không?

“Mà này, sao tự dưng Điêu Đại Muội lại đứng ra làm mai thay cho đại nhi tử nhà mình, mà đối tượng lại là Giang Vũ thế?”

Điêu Đại Muội là một nhân vật nổi tiếng trong thôn.

Nhà họ Điêu bao đời nay làm nghề gϊếŧ mổ heo, nam nhân, nữ nhân trong nhà ai nấy đều to lớn, lực lưỡng, thân hình vạm vỡ hơn người. Trong thế hệ của Điêu Đại Muội, bà là nữ nhi duy nhất. Nhưng cũng vì dung mạo không được ưa nhìn nên chẳng ai chịu về ở rể.

Không rõ ông bà Điêu tìm đâu được một nam nhân nhỏ thó, gầy gò để cưới về làm trượng phu cho bà. Hai người bị ép thành đôi và chính thức nên duyên.

Năm đó, chuyện này trở thành đề tài nóng hổi trong thôn. Mọi người đổ xô cá cược xem vị trượng phu kia sẽ trụ lại nhà họ Điêu được bao lâu trước khi bỏ chạy, vì ai cũng nghĩ ông sẽ không chịu nổi tính cách thô lỗ và vẻ ngoài kém sắc của Điêu Đại Muội.

Ấy thế mà, nam nhân đó ở lại nhà họ Điêu suốt mười mấy năm. Ban đầu, phu thê hai người còn hay cãi cọ, nhưng sau này họ sống với nhau như những cặp phu thê bình thường. Vài năm sau, họ thậm chí còn có một nhi tử. Nhìn vậy, xem ra ông ấy không có ý định bỏ đi.

Người ta đồn rằng, đại nhi tử của nhà họ Điêu không phải thân sinh của Điêu Đại Muội, mà là đứa cháu do trượng phu bà – Hoắc An – mang từ ngoài về.

Theo lời ông, đó là nhi tử của muội muội ông, tức ngoại chất tử của ông. Dù vậy, trong thôn vẫn có không ít lời xì xào về lai lịch của tiểu tử này. Tuy nhiên, vì Điêu Đại Muội đã nhận làm ngoại chất tử và còn cho đi học hành tử tế, lại thêm uy danh của nhà họ Điêu, nên không ai dám ức hϊếp cậu bé ít nói, trầm lặng ấy.

Dẫu vậy, nhiều người trong làng đoán già đoán non rằng Điêu Đại Muội chẳng mấy ưa gì đứa cháu này. Ai lại muốn nuôi thêm một người không chung huyết thống trong nhà? Bà cho cậu bé đi học, e rằng cũng chỉ để làm vừa lòng trượng phu có ngoại hình khôi ngô kia mà thôi.

Điều dễ nhận thấy nhất là dù Hoắc Lẫm Đông lớn hơn biểu đệ bốn tuổi, vóc dáng lại nhỏ bé hơn hẳn một cái đầu. Nhà họ Điêu không hề thiếu thịt cá, điều đó chỉ chứng tỏ rằng Điêu Đại Muội chẳng mấy chăm chút cho cậu bé này.