"Không, không trách em, này đâu phải là do em làm sai đâu? Đều tại anh, tại anh không thể sớm đưa hai mẹ con đến bên cạnh để bảo vệ." Người đàn ông tràn đầy đau khổ, càng thêm ghét bỏ người vợ cả. Nếu không phải do bà ta luôn chiếm cứ ngôi vị này, ông ta đã sớm đưa Sương Sương và con gái trở về rồi!
Nếu có hệ thống ở đây, chắc chắn sẽ chê cặp đôi này đến tận xương tủy. Nhưng ai đời lại có ai quan tâm đến Cố Khinh Lan cơ chứ?
Chỉ có một cô bé trên lầu hai, chứng kiến cảnh tượng này với ánh mắt căm ghét và hận thù.
"Lan Lan, sau này ba sẽ không để ai bắt nạt con nữa. Ba sẽ cho con cuộc sống thật tốt, giống như một công chúa nhỏ." Người đàn ông tỏ vẻ yêu thương con gái, nhưng đáng tiếc Cố Khinh Lan lại chẳng hề cảm động.
"Mộ Li Quân! Con còn không mau xuống dưới đây cho ta!" Người đàn ông tức giận. Con gái cả và vợ cả của ông ta đều ngang bướng như nhau, đúng là mẹ nào con nấy.
Mộ Li Quân, cô bé đang đứng trên lầu, chính là con gái lớn của người đàn ông này.
Mộ Li Quân lười biếng liếc nhìn xuống, chẳng bận tâm đến cơn giận của cha, cô xoay người định quay lại vào phòng.
Nhưng rồi, một điều bất ngờ xảy ra. Cố Khinh Lan nãy giờ luôn tỏ ra thờ ơ, bỗng nhiên ném con búp bê xuống và chạy vội lên lầu, ngay cả mẹ nàng còn không kịp giữ con gái lại.
"Cộc cộc..." Mộ Li Quân không ngờ cô em gái cùng cha khác mẹ lại chạy lên tìm mình, rồi sau đó... ôm chặt lấy cô.
Cả căn phòng trở nên tĩnh lặng. Mẹ của Cố Khinh Lan lau nước mắt, cố tỏ ra vui vẻ: "Đây là Li Quân đấy à? Con đã lớn rồi, xinh đẹp quá. Lan Lan thích chị lắm phải không con?"
Mộ Li Quân cứng đờ người. Trước giờ cô chưa bao giờ bị một đứa bé nhỏ tuổi ôm chặt như vậy nên hơi cảm thấy bối rối nhưng cũng không ghét bỏ cô bé nhỏ nhắn trước mặt.
Tuy cô không thích mẹ kế của mình, nhưng cũng không muốn gây sự với đứa em gái này. Chỉ cần cô bé không làm hại đến lợi ích của mình, cô sẵn lòng làm bạn với em.
Nhưng... tại sao em ấy lại nhiệt tình đến vậy?
Nhìn thấy hai chị em thân thiết, người đàn ông cũng dịu lòng.
"Lan Lan, đây là chị gái của con đấy. Gọi một tiếng chị đi." Mẹ của Cố Khinh Lan cúi người lụm con búp bê bị bỏ rơi lại trên sàn rồi tiến lại gần hai chị em họ, làm bộ như đang dỗ Cố Khinh Lan.
Tuy nhiên bà ta cũng biết rõ là muốn cô con gái bị tự kỷ của bà mở miệng nói một câu còn khó hơn lên trời.
Và đúng như bà ấy dự đoán, Cố Khinh Lan không nói gì. Ngay lập tức, bà ta liền làm ra vẻ đau lòng, nói: "Li Quân, thực xin lỗi, Lan Lan của chúng ta..."
"Chị..."
Giọng nói nhỏ nhẹ, nếu không chú ý nghe kỹ, căn bản không thể nghe thấy.
Mẹ của nguyên chủ: "..."
Mộ Li Quân lập tức mở to mắt, đáng yêu quá...
Cô vươn tay, cẩn thận xoa đầu em gái, tóc của em mềm mại, cảm giác rất thích! Còn đáng yêu hơn cả Tuyết Đoàn (con mèo cưng ngày xưa)!
Nên cô quyết định, nếu em gái luôn đáng yêu như thế, cô ấy sẽ bảo vệ em cả đời!
...
"...Đây là cơ hội cuối cùng, nhưng nàng tiên cá nhỏ lại phát hiện hoàng tử trong giấc mơ vẫn gọi tên vị tân nương kia, trong lòng hắn chỉ có nàng ấy. Nàng tiên cá nhẹ nhàng hôn lên trán hoàng tử, bàn tay run rẩy cầm lấy con dao sắc bén rồi ném xuống biển, sau đó tự mình cũng nhảy xuống làn nước sâu thẳm.
Trời đã sáng, không ai tìm thấy nàng tiên cá, chỉ thấy trên mặt biển quanh con thuyền, những bọt nước trắng xóa nhảy múa.
Câu chuyện này muốn nói cho chúng ta biết, đặt toàn bộ hy vọng vào đàn ông là điều ngu ngốc nhất!"
Một cô bé ngồi trên giường, mở cuốn sách truyện cổ tích, nghiêm túc đọc cho một đứa bé nhỏ hơn đang nằm bên cạnh nghe, giọng điệu tựa như người lớn, còn chêm thêm lời bình của chính mình.
"Hô… hô…" Cô bé nhỏ hơn đã ngủ say. Cô chị lớn nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống, đắp chăn cẩn thận cho em gái, rồi tắt đèn nằm xuống.
"Em gái đáng yêu quá!" Mộ Li Quân nghĩ đến buổi tối đầu tiên em gái đến nhà. Lúc ấy, cô bé ôm gối đứng trước cửa phòng mình, ánh mắt ngây thơ đáng thương nhìn chị, nhỏ giọng xin được ngủ cùng. Dáng vẻ ấy làm Mộ Li Quân nhớ đến Tuyết Đoàn – chú mèo Ragdoll mà mẹ để lại cho cô.
Tuy nhiên, nghĩ tới Tuyết Đoàn, ánh mắt của Mộ Li Quân bỗng trở nên ảm đạm. Chú mèo này từng là người bạn đồng hành thân thiết nhất của cô. Nhưng cha cô – người luôn viện lý do mẹ kế bị dị ứng lông mèo – đã lén vứt Tuyết Đoàn đi khi cô không có ở nhà.
Dù Tuyết Đoàn thông minh, có thể tự tìm đường về, nhưng cô đã chờ đợi rất lâu, rất lâu… và chẳng bao giờ nghe lại tiếng kêu quen thuộc của nó nữa.
Kể từ đó, cô càng thêm căm ghét người đàn ông ấy.
...
Sáng hôm sau
Mộ Li Quân quyết tâm trở thành một người chị tốt, tự mình giúp em gái chải tóc. Dù cô rất cố gắng, nhưng mái tóc được chải ra trông vẫn... rất lộn xộn.
Mấy người giúp việc trong nhà nhìn thấy liền che miệng cười trộm, sau đó nhanh chóng nói:
"Đại tiểu thư, để tôi giúp chải tóc cho nhị tiểu thư nhé."
Mộ Li Quân thở dài bất lực, giao em gái cho người giúp việc. Nhưng Cố Khinh Lan – em gái của cô – lại không vui, từ khi gặp Mộ Li Quân, cô bé dường như bài xích tất cả những ai ngoài chị mình, kể cả mẹ ruột.
Cố Khinh Lan né tránh bàn tay của người giúp việc, rút mình trở lại vòng tay của Mộ Li Quân, đôi mắt to tròn đầy vẻ tủi thân khiến ai cũng mềm lòng.
Sau khi cố gắng học cách tết tóc từ người giúp việc, cuối cùng Mộ Li Quân cũng chải được cho em gái một kiểu tóc đủ gọn gàng để ra ngoài.
"Hôm nay chúng ta đi công viên giải trí chơi nhé?" Cô hỏi em ấy với vẻ đầy mong chờ.
Cố Khinh Lan khẽ gật đầu, giọng nhỏ nhẹ: "Vâng."
Mộ Li Quân vui sướиɠ ôm lấy em gái: "Lan Lan ngoan quá!"
Tại công viên giải trí
Mộ Ly Quân kéo tay em gái chạy khắp nơi, không ngừng hỏi:
"Lan Lan, em có muốn ăn kem không?"
"Lan Lan, em muốn ngồi ngựa gỗ xoay tròn không?"
"Lan Lan, em có muốn thử đi thuyền hải tặc không? Em có sợ không?"
Cuối cùng, hai chị em dừng lại trước một gian hàng trò chơi bắn bóng. Giải nhất là một con thỏ bông cao gần 1 mét, lông trắng muốt, mềm mại và đáng yêu vô cùng. Vừa nhìn thấy nó, Mộ Li Quân lập tức nghĩ đến Cố Khinh Lan – cảm giác như chú thỏ ấy chính là em gái mình.
"Lan Lan, em có thích chú thỏ này không? Chị sẽ lấy nó cho em nhé?"
"Thích ạ!" Cố Khinh Lan túm nhẹ góc áo của chị, đáp bằng giọng non nớt.
"Vậy em ngồi đây chờ chị một chút nhé. Chị sẽ bắn hạ hết mấy quả bóng kia cho mà xem!" Nói xong, Mộ Li Quân hăng hái lao vào trò chơi.
Mộ Li Quân đặt Cố Khinh Lan ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh, giao em gái cho bảo vệ trông chừng, rồi nhanh chóng đi xếp hàng.
Khi Mộ Li Quân rời đi, ánh sáng mỏng manh trong mắt Cố Khinh Lan vụt tắt. Cô bé thu mình lại, như thể phong bế chính mình trong một ngôi nhà nhỏ cô lập. Dù xung quanh là dòng người tấp nập, rộn ràng tiếng cười nói, cô bé vẫn trông như hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới.
Khi quay lại với món đồ chơi thỏ bông vừa thắng được, Mộ Li Quân nhìn thấy em gái với dáng vẻ lặng lẽ ấy. Dù còn nhỏ, cô không hiểu được khái niệm "cô lập với thế giới," nhưng sâu thẳm trong lòng một cảm giác đau lòng dành cho Cố Khinh Lan đã nảy sinh.
"Lan Lan! Đây nè!" Mộ Li Quân đặt chú thỏ bông vào lòng em gái, khuôn mặt đầy tự hào. "Chị lợi hại không?"
"Vâng." Cố Khinh Lan đáp nhỏ.
Được em gái khích lệ, Mộ Li Quân vui sướиɠ tột độ. Trong lòng thầm nghĩ, "Sao em gái mình lại ngoan ngoãn thế cơ chứ?"
Sau khi đã có chú thỏ bông, thời gian cũng không còn sớm, mặt trời đứng bóng, gần đến giờ ăn trưa.
Mộ Li Quân nhớ bên cạnh công viên giải trí có một nhà hàng rất ngon. Đây là nơi mẹ từng dẫn cô đến trong lần duy nhất hai mẹ con đi chơi công viên cùng nhau. Sau khi mẹ ly hôn và sang nước ngoài, cô chưa từng quay lại đây.
Dắt tay Cố Khinh Lan đến nhà hàng, Mộ Ly Quân gọi món rồi ngồi cạnh em gái. Cô vụng về bắt chước dáng vẻ của mẹ ngày trước, cẩn thận chăm sóc cho Cố Khinh Lan.
Phía sau, các vệ sĩ chỉ biết thầm xuýt xoa. "Tôi không chịu nổi nữa! Đại tiểu thư và nhị tiểu thư sao có thể đáng yêu thế này? Đại tiểu thư chăm sóc nhị tiểu thư nhìn như muốn làm tan chảy trái tim tôi. Tôi về nhà chắc sẽ mất máu mất!"
Những vị khách nữ xung quanh cũng bị hai chị em làm cho rung động. "Ôi trời ơi! Muốn ôm, muốn hôn, muốn nhấc bổng hai bé quá! Hai đứa nhỏ này ăn gì mà đáng yêu thế? Chắc chắn là ăn Khả Ái Đa (Cornetto) lớn lên rồi!"
"Tách!"
Một vị khách không kiềm được đã chụp lại khoảnh khắc ngọt ngào này và đăng lên Weibo với dòng trạng thái:
"Nếu sau này con tôi cũng đáng yêu như vậy, tôi nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh!"
Bài viết lập tức thu hút hàng ngàn bình luận:
"Oa! Hai bé dễ thương quá!"
"Đó là chị gái phải không? Chăm sóc em gái đáng yêu hết sức! Chắc chắn sau này sẽ thành kiểu chị gái cuồng em gái luôn!"
"Aaaaa! Còn có cảnh đút cơm sát môi, ôi trời ơi, máu tôi sắp bốc hơi rồi!"
"Máu đã cạn, tôi đang ở thiên đường sao? Hai tiểu thiên sứ này đến đón tôi đúng không?"
"Thiên đường +1"
"Thiên đường +2"
"Thiên đường +3"
"Thiên đường + số căn cước công dân luôn đây này!"