“Đinh...”
Yên tĩnh giữa ngân hà, một ngôi cao hình tròn lặng lẽ hiện lên, trên đó có hoa viên, phòng ở và một thiếu nữ xinh đẹp không giống như người thường.
Nàng mặc chiếc váy màu trắng đơn giản, dưới bầu trời sao rực rỡ lại khiến nàng càng nhỏ bé và cô độc.
Nàng ấy không vào trong hoa viên, mà đứng trên đất trống của ngôi cao, mắt nhìn chăm chăm không rời cảnh đẹp của bầu trời sao.
“Ký chủ, còn 30 giây nữa sẽ phải vào nhiệm vụ không gian.” Một đoàn ánh sáng nhỏ màu trắng phiêu phù phía sau thiếu nữ nhắc nhở.
Thiếu nữ không hề phản ứng, và đoàn ánh sáng hệ thống cũng không mong đợi nàng sẽ trả lời. Nó chỉ biết khóc!
...
Nó rốt cuộc đã làm gì sai trái? Hệ thống dùng bàn tay không tồn tại của mình để lau nước mắt.
Nhớ lại trước đây, nó là hệ thống tốt nghiệp đứng đầu với thành tích xuất sắc, vui mừng khi thấy mình được phân công ký chủ với nhan sắc đứng hàng nhất nhì trong số các ký chủ, rất phù hợp với yêu cầu nhan sắc của hệ thống. Nhưng mà...
Khi nó phát hiện ký chủ chưa bao giờ trả lời mình, thậm chí không hề nhìn mình, nó cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nó nhảy nhót trước mặt ký chủ, muốn thu hút sự chú ý của nàng, nhưng đều vô dụng.
Cuối cùng, nó thở hổn hển nhìn đôi mắt vô hồn của ký chủ, trong lòng đột nhiên dấy lên một sự lo lắng.
Chốc lát sau, nó nhận được thư giám định từ chủ hệ thống và khóc òa.
Ký chủ: Cố Khinh Lan
Tuổi: 18
Kỹ năng: ???
Trạng thái cơ thể: Tốt
Trạng thái tinh thần: Tự kỷ (rất nghiêm trọng~)
Chủ hệ thống kiến nghị: Hy vọng hệ thống 1086 có thể dùng tình cảm để cảm hóa ký chủ, vì chỉ là tự kỷ chứ không phải vấn đề về trí thông minh, chủ hệ thống bác bỏ yêu cầu thay đổi ký chủ của hệ thống 1086 (Tự mình chọn ký chủ thì dù khóc lóc cũng phải dẫn đi nga, người ta tin tưởng cậu đấy~).
Mang theo một ký chủ tự kỷ giai đoạn cuối thì nên như thế nào thực hiện nhiệm vụ? Chủ hệ thống, ngài thử xem nào! Và đừng tỏ vẻ dễ thương nữa, đáng sợ quá à!
Hệ thống trong lòng mắng chủ hệ thống không tiếc lời.
Nó như đã thấy mình bị đưa vào thu hồi sớm... đời mình, danh tiếng của mình, có lẽ sẽ bị hủy hoại trong tay ký chủ này?
Không! Tuyệt đối không được!
Hệ thống 1086 tự cổ vũ mình, nó chính là đại biểu xuất sắc nhất của khóa tốt nghiệp lần này! Chỉ cần nó tỉ mỉ lên kế hoạch, chắc chắn sẽ hoàn thành nhiệm vụ!
Kết quả là có cảnh mở đầu này, hệ thống chọn lựa cẩn thận một thế giới và mang theo Cố Khinh Lan vào.
Cố Khinh Lan vẫn nhìn chằm chằm bầu trời sao bất động, hệ thống thì thào bên tai nàng.
“Ký chủ, tôi biết tự kỷ không có nghĩa là vấn đề về trí thông minh, tôi nói thì cô chắc chắn có thể hiểu, mặc dù không biết cô có nghe được hay không, nhưng tôi vẫn phải nói.”
“Tiếp theo chúng ta sẽ tiến vào thế giới đầu tiên của chúng ta là《 Bá đạo vương tử của tôi 》, đây là một câu chuyện thanh xuân học đường Mary Sue, nam chính là con riêng của gia chủ Long gia, tính cách kiêu ngạo vô lễ, nữ chính là con gái bình dân, nhập học bằng thành tích xuất sắc nhưng bị kỳ thị và bắt nạt, cô ấy cố gắng sinh tồn và cuối cùng thu hút sự chú ý của nam chính, rồi trải qua một loạt ngược luyến tình thâm, cuối cùng hạnh phúc bên nhau.”
“Nhưng thế giới này đã bị linh hồn ác ý (chúng ta gọi là virus) xâm nhập, chúng chiếm cứ thân thể các vai chính, hành động của chúng nguy hại đến thế giới nhỏ này, vì vậy nhiệm vụ của chúng ta là loại trừ các linh hồn này.”
“Và ký chủ sẽ nhập vai nhân vật Mộ Khinh Lan, nhị tiểu thư của Mộ gia, em gái cùng cha khác mẹ của Boss Mộ Li Quân.”
“Ký chủ có câu hỏi gì không?” Tất nhiên, câu này chỉ là hỏi cho có thủ tục.
“Bắt đầu đếm ngược, mười, chín, tám, bảy... Một, nhiệm vụ bắt đầu.”
...
“Lan Lan, lát nữa gặp ba nhớ gọi ông ấy đấy, biết không?” Một người phụ nữ trẻ trang điểm diễm lệ túm tay một cô bé đứng trước tòa nhà hoa lệ.
Nhưng cô bé chỉ nhìn thẳng phía trước, ôm một con gấu bông lớn, không để ý lời người phụ nữ.
“Thật là, khi nào phát bệnh không tốt mà cố tình lúc này…” Người phụ nữ tức giận, bóp mạnh tay cô bé qua lớp quần áo, đứa bé này bà ta chỉ hy vọng có thể giúp mình trước mặt người đàn ông nhưng cố tình nó lại bị tự kỷ!
Nhưng dù thế cũng không sao, dùng bệnh của đứa trẻ này để làm người đàn ông thương hại cũng được, nhưng làm sao để cạnh tranh với người khác đây? Cuối cùng vẫn phải tự mình ra tay, thật vô dụng.
“Oa a a a! Xong rồi xong rồi, rõ ràng là làm đúng thao tác mà! Tại sao thời gian lại sai?” Giọng nói có phần vội vàng vang lên trong đầu cô bé.
Không sai, cô bé tự kỷ này chính là Cố Khinh Lan, nhưng hệ thống đã mắc lỗi, thay vì để nàng đáp xuống lúc ba tháng trước khi nhập học, nó lại đưa nàng trở về thời thơ ấu.
A a a!!! Hệ thống trong đầu Cố Khinh Lan thét lên, nhãi con a! Ba xin lỗi con nhiềuuu!
Làm gì bây giờ? Nếu là một ký chủ bình thường, hệ thống còn dám để nàng ở đây, tự mình về báo chủ hệ thống sửa lỗi, nhưng ký chủ của nó không thể làm vậy!
“Tôi chửi chết bà đấy! Dám ngược đãi ký chủ tôi, bà đây là không muốn sống nữa à!” Hệ thống nhìn người phụ nữ bóp Cố Khinh Lan tức giận và lo lắng, không ở đây thì làm sao?
Ai, dù sao cũng là lỗi của mình, hệ thống cắn môi, dùng kho vàng nhỏ của mình đổi một bảo vật bảo vệ Cố Khinh Lan, để nàng không bị thương khi nó không ở đây.
Hầy… Quý quá, kho vàng nhỏ đã cạn...
Ô ô... nhãi con, chúng ta hoàn thành thế giới này, kiếm được điểm tích lũy rồi, baba sẽ mang con đi chữa trị, khi con khỏi rồi, nhất định phải kiếm lại điểm tích lũy a!
“Nhãi con, con ngoan ngoãn ở đây, ta sẽ mau trở lại.”
Tiếng hệ thống biến mất, đôi mắt vô hồn của Cố Khinh Lan đột nhiên dao động, giây lát sau trở lại bình thường, nếu không chú ý thì không phát hiện.
“Thần ca ~” mẹ của Cố Khinh Lan bước vào biệt thự, thấy người đàn ông trong nhà, giọng bà mềm mỏng, kêu lên như gãy lòng.
“Sương Sương, em đã chịu khổ.” Người đàn ông ôm lấy bà ấy.
“Không khổ, chỉ cần được ở bên Thần ca, em không khổ.” Bà đưa tay lau nước mắt.
“Từ nay sẽ không, ta sẽ cho mẹ con em cuộc sống tốt nhất. Đây là Lan Lan đúng không?” Người đàn ông buông mẹ của Cố Khinh Lan, tính ôm nàng.
Nhưng vừa thấy, ông phát hiện có gì đó không đúng, đôi mắt đứa nhỏ này sao không có thần? Hơn nữa đến giờ vẫn chưa nhìn mình một lần.
“Thần ca ~” người phụ nữ kia ngay lập tức diễn xuất, “Tất cả là lỗi của em, em không tốt, bệnh của Lan Lan… là lỗi của em.”
“Nếu không phải vì kiếm tiền nuôi sống mẹ con em mà sơ sót Lan Lan, cô bé cũng không bị tự kỷ do bị bạn cùng lớp bắt nạt.” Bà ấy khóc như hoa lê trong mưa, tỏ vẻ cần sự thương cảm, “Những đứa trẻ đó nói Lan Lan...”
“Nói gì?” Sắc mặt người đàn ông phẫn nộ.
“Bọn chúng nói Lan Lan là con hoang không có cha, rồi cùng nhau bắt nạt Lan Lan, em không biết, khi em biết thì đã muộn, em là người mẹ không đủ tiêu chuẩn…” Bà ta lau nước mắt, tràn đầy tự trách.