Hôm sau.
Một đêm trôi qua, Tú nương cũng đã tiêu tan gần hết sự ghen tị và ấm ức với nhị phòng. Nàng hớn hở chạy sang nhị phòng tìm Khương thị, buôn dưa lê chuyện lão thái thái nhà mình ở kinh thành lại quen được một nhân vật lớn như vậy.
Trời ạ, đó là bá phu nhân! So với nhà ta chẳng khác nào một cái trên trời một cái dưới đất, vậy mà còn nể mặt lão thái thái nhà mình.
Khương thị gả vào Tống gia sớm hơn, từng vài lần nghe trượng phu nhắc đến thân thế của lão thái thái, cũng biết bà vốn có xuất thân không tầm thường. Hôm qua, lại nghe nhi tử nói lão thái thái đã đem đồ cưới của mình tặng cho bá phu nhân.
Nghe xong, trong lòng nàng càng thêm cảm động, chỉ có nữ nhân mới hiểu lão thái thái những năm nay không hề dễ dàng.
Nghe lời Tú nương nói, Khương thị liền nhận ra nàng chẳng hề biết nguyên do tại sao người ta lại nể mặt lão thái thái. Nghĩ kỹ, chắc là lão thái thái đã dặn Thần ca nhi không được tiết lộ ra ngoài.
Nghĩ đến việc mình được lợi lớn, Khương thị trong lòng cũng có chút ngại ngùng. Hôm nay, đối với Tú nương, nàng phá lệ chân thành, còn đem một đôi khuy cài hình hoa cúc vừa làm xong tặng cho Tú nương.
Tú nương cho rằng Khương thị vừa gặp chuyện vui nên mới phóng khoáng như vậy, đồ không nhận thì phí, ngây ngất nhận lấy.
Vương thị cả đêm trằn trọc không yên, chỉ hận cái bụng mình không sinh ra đứa con nào có chí khí, phiền muộn không thôi!
Vốn dĩ không định sang nhị phòng khiến Khương thị đắc ý thêm, nhưng vừa thấy Tú nương qua đó, nàng cũng không thể ngồi yên.
Bỏ qua hâm mộ, ghen ghét, Vương thị cũng vội vã đi theo. Dẫu sao, nếu Duệ ca nhi thật sự bái được vào môn hạ của Trần đại nho, thì chưa nói gì đến tương lai, ngay cả hiện tại cũng đã đem lại lợi ích lớn cho nhà mình rồi!
Danh tiếng Trúc tỷ nhi đều được nâng lên một bậc.
Thấy đại tẩu bước vào, Khương thị tất nhiên không thể bên trọng bên kinh, liền tặng Vương thị hai mẫu thêu.
Khương thị nói muốn ra cửa hàng mua chút vải tốt để may cho nhi tử hai bộ y phục mới, tránh cho thất lễ khi gặp Trần đại nho.
Tú nương cũng đang định may cho Thần ca nhi hai bộ áo mùa hè, hai năm nay, Trúc tỷ nhi đang bàn chuyện hôn nhân, Vương thị đương nhiên cũng muốn lo cho khuê nữ thật tươm tất. Hơn nữa, lão thái thái còn bảo để khuê nữ theo Sở nương tử học nữ công, có hai bộ y phục ra dáng thì mới phù hợp.
Ba chị em dâu bàn bạc xong liền nhất trí, chuẩn bị ra ngoài.
Tú nương nhớ lời dặn của Tống Tam Lang, không dám để nhi tử ở nhà một mình, vội quay vào phòng để dắt theo. Nghe nói thêm Trúc tỷ nhi, bốn nữ nhân ra phố mua y phục, Tống Tam Lang lập tức chủ động giữ Thần ca nhi lại, bảo rằng mình sẽ lo liệu.
Tú nương hỏi: “Tam Lang mang theo trẻ con làm việc, có bị chủ nhà trách không?”
Tống Tam Lang khoát tay cười nói: “Không sao, Thần ca nhi hiểu chuyện, sẽ không quậy phá. Nàng cứ yên tâm đi cùng họ là được.”
“Vậy ta đi thật nhé?”
“Đi đi... đợi chút.” Tống Tam Lang gọi Tú nương lại, vào buồng lấy mấy khỏa bạc vụn đưa nàng, nói: “Nàng cũng nên mua thêm một bộ y phục cho mình.”
“Đưa ta nhiều bạc thế này làm gì? Lỡ mất thì sao? Ta có áo mặc rồi, không cần mua. Thần ca nhi lớn nhanh...”
“Giờ không mặc, chẳng lẽ nàng định để già rồi mới mặc cho phu quân xem sao?” Tống Tam Lang ngắt lời.
Tú nương đỏ mặt, thẹn thùng nhéo tay Tống Tam Lang một cái, trách móc: “Chàng chỉ nói linh tinh.”
Dứt lời, nàng len lén nhìn vào trong phòng, thấy nhi tử đang cúi đầu chơi với mấy khối gỗ, nhanh chóng ôm ngang eo trượng phu một cái, nói: “Ta đi đây.”
Nói xong, tiểu phụ nhân xách váy chạy nhanh như gió.