Thấy thời gian không còn sớm, Tống Tam Lang nghiêng người thổi tắt ngọn đèn dầu trên bàn.
Nếu không tắt đèn, tiểu tử kia nhất định không chịu ngủ. Người lớn thì buồn ngủ híp mắt, tiểu tử này vẫn tỉnh táo, Tống Tam Lang thật sự sợ điểm này của nhi tử.
“Cha, tối quá, có quỷ, con sợ.” Nói xong, tiểu tử lăn vào trong lòng Tống Tam Lang, tìm kiếm sự che chở.
Tống Tam Lang ôm lấy nó, trong lòng nghĩ, quỷ ở đâu ra, cha ngươi đây mới là quỷ chân chính. Đến cha mà ngươi không sợ, còn sợ quỷ nào chứ?
Tú nương thì tin thần mà không tin quỷ, vì tin thần có lợi, còn tin quỷ thì ngoài việc tự dọa mình chẳng được tích sự gì. Nàng đã từng thấy thần tiên hiển linh, nhưng chưa bao giờ thấy quỷ hiện hình.
Nếu thật sự có quỷ, thì những oan hồn kia sao chưa từng có ai báo thù thành công?
Tú nương nói: “Quỷ ở đâu ra, đó chỉ là bóng nhánh cây thôi, không phải quỷ.”
“Không đúng, đó là quỷ giả làm bóng cây.”
Tú nương nghẹn họng.
Tống Tam Lang bật cười khẽ, vỗ nhẹ lên lưng nhi tử, hỏi: “Thần ca nhi thấy cha lợi hại hay quỷ lợi hại hơn?”
Tống Cảnh Thần chắc nịch đáp: “Tất nhiên là cha lợi hại rồi. Nắm đấm của cha chỉ cần một cái là quỷ nằm lăn quay ra đất.”
Thân thể cường tráng của Tống Tam Lang cùng với thái độ bình tĩnh ứng phó mọi chuyện thường ngày, đã đem lại cho Tống Cảnh Thần cảm giác an toàn vô cùng lớn, trong mắt hắn, cha mình là vô địch.
Tống Tam Lang nói: “Thần ca nhi sau này lớn lên cũng sẽ mạnh mẽ như cha, bây giờ còn nhỏ, nhưng đã có sức rồi. Nào, tự nắm chặt tay nhỏ của mình lại xem.”
Tống Cảnh Thần làm theo, ra sức nắm chặt nắm đấm nhỏ.
Tống Tam Lang hỏi: “Cảm nhận được sức mạnh chưa?”
Tống Cảnh Thần gật đầu: “Cảm nhận được, cha.”
Tống Tam Lang lại hỏi: “Vậy nói cho cha nghe, sức mạnh ở đâu?”
Tống Cảnh Thần không chút nghĩ ngợi đáp: “Ở trong lòng bàn tay của Thần ca nhi!”
Tống Tam Lang khẳng định: “Không sai, sức mạnh nằm trong chính đôi tay của Thần ca nhi. Vậy Thần ca nhi có tin mình có thể đánh bại mấy con tiểu quỷ yếu ớt không?”
Tống Cảnh Thần đáp: “Thần ca nhi có thể đánh gục những con quỷ yếu như các ca ca.”
“...” Tống Tam Lang đưa tay xoa trán, nói: “Vậy Thần ca nhi phụ trách đánh đuổi tiểu quỷ, còn cha sẽ lo đuổi đại quỷ. Được không?”
“Được ạ.”
“Được rồi, vậy thì ngủ đi. Miệng ngậm lại, không được nói nữa.”
...
Một lát sau, Tống Cảnh Thần vì quá buồn chán mà không tài nào ngủ được, liền đưa tay nhỏ kéo râu của cha, miệng thì lẩm bẩm: “Nhổ ra, nhổ ra, nhổ được một ông cha, một cha, hai cha, ba cha...”
Tống Tam Lang nghiến răng nói: “Tống Cảnh Thần, ngươi còn muốn có mấy ông cha nữa đây?”
Tống Cảnh Thần mơ màng đáp: “Thật nhiều, thật nhiều.”
Tống Tam Lang: “...”
Râu của Tống Tam Lang quá nhiều, Tống Cảnh Thần đếm mãi không hết, mắt dần díp lại, chẳng bao lâu đã chìm vào giấc ngủ.
Chờ con ngủ say, Tống Tam Lang lặng lẽ nằm thêm một lúc, rồi nhân lúc ánh trăng le lói, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay nhỏ của nhi tử ra, giải thoát cho chòm râu quý giá của mình.
Tú nương thì thầm: “Cứ chiều nó như thế, sớm muộn gì râu của chàng cũng bị nó nhổ sạch cho mà xem.”
Tống Tam Lang khẽ cười, bế con sang gian bên cạnh đặt xuống. Con cái vốn là thứ vừa đáng yêu, vừa khiến người ta hao tâm tổn sức. Lúc nào cũng phải canh chừng, lo lắng không ngơi.
Trở lại chiếc giường lớn, trong phòng giờ chỉ còn hai vợ chồng. Tú nương buồn bực nói:
“Tam Lang, chàng nói Duệ ca nhi thật sự có thể bái vào môn hạ của Trần đại nho sao?”
Tống Tam Lang khẳng định: “Chắc chắn là được.”
Tư chất của tiểu chất tử tuy không thể nói là kỳ tài, nhưng cách đó cũng không xa. Hơn nữa, chỉ riêng nghị lực và ý chí của Duệ ca nhi đã hiếm ai vượt qua.
Nếu Trần đại nho đúng là người yêu quý hiền tài như lời đồn, tự nhiên sẽ không bỏ qua một mầm non tốt như thế.
Tú nương thở dài, buồn bã nói: “Vậy còn Thần ca nhi của chúng ta thì sao đây? Ca ca học giỏi như thế, làm nó trông ngốc nghếch hẳn ra.”
Tống Tam Lang đưa tay xoa đầu Tú nương, nhẹ giọng bảo: “Nàng đừng đem điểm mạnh của người khác ra so với điểm yếu của con mình. Duệ ca nhi cũng có nhiều điểm không bằng Thần ca nhi đâu. Chớ xem thường con của mình như thế.”
Tú nương nói: “Thϊếp nghe nói ăn hạch đào có thể bổ não. Hay là chúng ta mua một ít về cho con ăn?”
Tống Tam Lang bật cười, khẽ gõ lên trán Tú nương một cái: “Chuyện này mà nàng cũng tin à? Nếu thật như vậy, quả hạch đào nào đến lượt chúng ta mua chứ?”
Tú nương ngẫm lại cũng thấy phải, tự trách mình ngốc nghếch, ngay cả đạo lý đơn giản thế mà cũng nghĩ không thông.
Lúc này, Tống Tam Lang nghiêm mặt, giọng nói cũng trầm xuống:
“Vừa rồi hành động của nương tử thực sự là chưa ổn, may mà Thần ca nhi tính tình rộng rãi, chứ nếu đổi thành đứa trẻ khác, e rằng sẽ rất đau lòng. Vốn không bằng ca ca, lại còn bị chính cha nương thân sinh của mình chê bai. Tú nương thử nghĩ xem, có phải đứa trẻ như thế rất đáng thương không?”
Tú nương nghe xong, liền đập tay vào trán mình, hối hận nói: “Ta chỉ lo buồn bực trong lòng, lại không nghĩ đến cảm nhận của Thần ca nhi. Thật đáng chết mà!”
Tống Tam Lang nắm lấy tay nàng, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, lần này không nghĩ ra, lần sau chú ý hơn là được. Làm người ai mà có thể chu toàn mọi chuyện, nhất thời không nghĩ đến cũng là chuyện thường tình. Nương tử đừng tự trách mình quá, nàng là thân nương của nó, dù làm gì đi nữa, xuất phát điểm cũng là vì muốn tốt cho con, ta hiểu điều đó.”
Tú nương không kìm được, tựa đầu vào l*иg ngực rộng lớn của trượng phu, khẽ nói:
“Tam Lang, chàng thật tốt, tốt hơn bất cứ nam nhân nào ta từng gặp.”
Tống Tam Lang dịu dàng vòng tay ôm lấy nàng, rồi cúi đầu khẽ chạm vào đầu mũi nàng:
“Ngủ thôi.”
Tú nương cũng hôn nhẹ lên đầu mũi chồng, như cún con liếʍ láp, Tống Tam Lang phì cười.
Tú nương bá đạo lấy tay che miệng chồng lại: “Không được cười.”
“Đâu có tiểu phụ nhân nào lại ngang ngược như nàng.” Tống Tam Lang lấy tay nàng ra, cười nói.
Tú nương thẹn thùng đáp: “Vì phu quân của ta là người tốt nhất, thương yêu chúng ta nhất mà.”
Tống Tam Lang: “…”
Hôm sau.
Một đêm trôi qua, Tú nương cũng đã tiêu tan gần hết sự ghen tị và ấm ức với nhị phòng. Nàng hớn hở chạy sang nhị phòng tìm Khương thị, buôn dưa lê chuyện lão thái thái nhà mình ở kinh thành lại quen được một nhân vật lớn như vậy.
Trời ạ, đó là bá phu nhân! So với nhà ta chẳng khác nào một cái trên trời một cái dưới đất, vậy mà còn nể mặt lão thái thái nhà mình.
Khương thị gả vào Tống gia sớm hơn, từng vài lần nghe trượng phu nhắc đến thân thế của lão thái thái, cũng biết bà vốn có xuất thân không tầm thường. Hôm qua, lại nghe nhi tử nói lão thái thái đã đem đồ cưới của mình tặng cho bá phu nhân.
Nghe xong, trong lòng nàng càng thêm cảm động, chỉ có nữ nhân mới hiểu lão thái thái những năm nay không hề dễ dàng.
Nghe lời Tú nương nói, Khương thị liền nhận ra nàng chẳng hề biết nguyên do tại sao người ta lại nể mặt lão thái thái. Nghĩ kỹ, chắc là lão thái thái đã dặn Thần ca nhi không được tiết lộ ra ngoài.
Nghĩ đến việc mình được lợi lớn, Khương thị trong lòng cũng có chút ngại ngùng. Hôm nay, đối với Tú nương, nàng phá lệ chân thành, còn đem một đôi khuy cài hình hoa cúc vừa làm xong tặng cho Tú nương.
Tú nương cho rằng Khương thị vừa gặp chuyện vui nên mới phóng khoáng như vậy, đồ không nhận thì phí, ngây ngất nhận lấy.
Vương thị cả đêm trằn trọc không yên, chỉ hận cái bụng mình không sinh ra đứa con nào có chí khí, phiền muộn không thôi!
Vốn dĩ không định sang nhị phòng khiến Khương thị đắc ý thêm, nhưng vừa thấy Tú nương qua đó, nàng cũng không thể ngồi yên.
Bỏ qua hâm mộ, ghen ghét, Vương thị cũng vội vã đi theo. Dẫu sao, nếu Duệ ca nhi thật sự bái được vào môn hạ của Trần đại nho, thì chưa nói gì đến tương lai, ngay cả hiện tại cũng đã đem lại lợi ích lớn cho nhà mình rồi!
Danh tiếng Trúc tỷ nhi đều được nâng lên một bậc.