Đại Ca Cứu Ta, Phụ Thân Cứu Ta!!!

Chương 11.2: Lão hồ ly ngàn năm

Trên đường trở về, Tống Cảnh Thần đã gần như hết giận dỗi. Nhìn thấy một quầy hàng bán xiên quả, con sâu tham ăn trong bụng hắn lại bị đánh thức.

Xiên quả có chút giống với kẹo hồ lô, là các miếng hoa quả nướng đến gần khô, xiên trên que tre, rồi lăn qua lớp đường kết tinh, rất được trẻ con yêu thích.

Tống Cảnh Thần muốn ăn, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi, hắn lại ngại không dám mở lời xin cha.

Tiểu hài nhi ôm lấy cổ Tống Tam Lang, lấy khăn tay nhỏ trong túi của mình ra, vụng về lau lung tung lên mặt và cổ cho cha, vừa quan tâm hỏi: "Cha, cha đổ mồ hôi rồi, cha có khát không?"

Tống Tam Lang: "Không khát."

Tống Cảnh Thần: "Không khát à, vậy nhất định là cha đói rồi."

Tống Tam Lang làm sao không đoán được nhãi con này đang nghĩ gì, cố tình đáp: "Cha cũng không đói."

Rồi... không nói gì nữa.

Tống Cảnh Thần: "…"

Cha, sao cha không hiểu chuyện thế? Cha không biết hỏi xem đại nhi tử cha yêu nhất, thương nhất có đói không à?

Thấy ám chỉ vô dụng, Tống Cảnh Thần chuyển sang nói thẳng: "Cha, nhị bá nương của con nói, nữ nhân ăn nhiều hoa quả sẽ đẹp hơn. Hay là cha mua một xiên quả cho nương ăn đi."

Hứa Tú nương: "…"

Nhi tử hiếu thảo của ta, đúng là do ta sinh ra.

Tống Tam Lang tất nhiên hiểu nhãi con này đang tính toán gì, cố ý đáp: "Được thôi, vậy cha mua một xiên cho nương con. Đã là thứ tốt cho nữ nhân, thì Thần ca nhi đừng ăn nhé."

Tống Cảnh Thần vội vàng nói: "Cha, cũng tốt cho tiểu hài nhi mà!"

Tống Tam Lang giả vờ không hiểu: "Sao lại cũng tốt cho tiểu hài nhi?"

Tống Cảnh Thần tự tin đáp: "Vì tiểu hài tử là do nữ nhân sinh ra mà!"

Tống Tam Lang cố nhịn cười, một lát sau mới nói: "Thần ca nhi nói rất có lý. Tú nương, nàng qua mua ba xiên đi, vi phu cũng là do nữ nhân sinh ra."

Tống Cảnh Thần nhanh nhảu bổ sung: "Nương, mua bốn xiên! Không, năm xiên! Phải để ca ca và tỷ tỷ cùng ăn nữa."

Tú nương mỉm cười, liếc nhi tử một cái, nói: "Con cũng không phải loại chỉ biết ăn một mình."

Tống Cảnh Thần đáp như lẽ đương nhiên: "Cha dạy rồi, Thần ca nhi có đồ tốt thì chia cho ca ca tỷ tỷ, ca ca tỷ tỷ có đồ tốt cũng sẽ nghĩ đến Thần ca nhi. Như vậy, cả Thần ca nhi và ca ca tỷ tỷ đều được ăn nhiều đồ ngon hơn!"

Tú nương nghẹn lời, vì nhi tử nói đúng. Hai đứa lớn nhà kia đúng là cũng chia đồ tốt của chúng cho Thần ca nhi.

Tú nương nói: "Con biết vậy là tốt. Nương cũng nghĩ thế, nên mới cho con chia phần cho bọn chúng. Đợi nương một lát, nương đi rồi về ngay."

Buổi trưa vốn đã nóng, đi một chút rồi về ngay của Tú nương khiến cha con đợi đến sốt ruột.

Quả nhiên, không lâu sau, Tú nương phấn khởi chạy về, người còn chưa đến gần đã vui vẻ reo lên: "Tam Lang, người ta bớt cho ta hai văn tiền!"

Tiểu nương tử mặt mày rạng rỡ, mắt sáng lấp lánh, đầy vẻ chờ được khen ngợi.

Tống Tam Lang hít sâu một hơi, nói: "Nương tử vất vả rồi."

Về đến nhà, Tống Tam Lang mang theo vài món ăn vặt mà lão thái thái thích, đem tới chính phòng. Lão thái thái ngoài miệng trách nhi tử tiêu xài hoang phí, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp.

Nhân lúc này, Tống Tam Lang kể cho lão thái thái nghe chuyện Thần ca nhi bị đau chân. Ông nói: “Lão lang trung ở Nhân Tế Đường nói rằng Thần ca nhi có chút khác biệt so với những hài tử khác.”

Lão thái thái vốn rất tin tưởng vị lang trung của Nhân Tế Đường, nghe tam nhi tử nói vậy lập tức lo lắng, liền hỏi: “Tuân lang trung nói sao?”

Tống Tam Lang vội đáp: “Nương chớ lo lắng, Thần ca nhi không có gì đáng ngại.”

Nói rồi, ông giải thích: “Lão lang trung bên đó nói Thần ca nhi cao lớn hơn so với hài tử đồng trang lứa, mới nhỏ tuổi mà đã cao hơn nửa cái đầu. Vì vậy, xương cốt phát triển nhanh, dễ bị rỗng và khả năng bị gãy cao. Nếu không cẩn thận, sau này có thể để lại di chứng, đi lại nhiều sẽ khiến đau chân, tật xấu này có thể đi theo cả đời.”

Lão thái thái nghe vậy thì hoảng sợ, nghĩ rằng lời lang trung quả thật có lý. Thần ca nhi vốn dĩ cao lớn hơn những đứa trẻ khác. Điều này giống như trồng hoa, nếu để mặc cho nó lên cao, rễ cây sẽ trở nên yếu ớt.

Nhưng hoa thì có thể cắt tỉa ngọn, còn người thì phải làm sao?

“Lang trung có kê phương thuốc không?” Lão thái thái sốt ruột hỏi.

“Không kê thuốc.” Tống Tam Lang đáp: “Lão lang trung nói không phải bệnh nên không thể tuỳ tiện dùng thuốc, chỉ cần điều chỉnh chế độ dinh dưỡng là được. Cần bổ sung nhiều thức ăn từ xương, thịt, cá tôm. Thịt bò là tốt nhất. Ngoài ra—”

Tống Tam Lang nói tiếp: “Nếu có thể cho uống thêm sữa bò thì càng tốt.”

Chuyện uống sữa bò là do Tống Tam Lang tự thêm vào, bởi ở kiếp trước, ông còn nhỏ thân thể gầy yếu, thường hay uống sữa bò, váng sữa các loại.

Nói xong, Tống Tam Lang lấy từ trong áo ra một túi bạc nhỏ, đưa cho lão thái thái:

“Số bạc này giao cho người, không chỉ Thần ca nhi mà cả Duệ ca nhi và Trúc tỷ nhi đều đang tuổi ăn tuổi lớn, nên cùng bồi bổ.”

Lão thái thái không nhận, chỉ nói: “Đã bồi bổ thì không có đạo lý để tam phòng một mình gánh vác. Tống gia dù suy tàn cũng không đến nỗi nuôi không nổi con cháu. Bạc này con cứ giữ lại— tổ tiên của lão già này vốn cũng danh giá, của hồi môn ta mang theo khi xuất giá vẫn còn mấy món chưa động đến.”

Nói đến đây, lão thái thái có phần xúc động, mắt rơm rớm nước. Bà lấy khăn tay chấm khóe mắt rồi mới nói: “Mấy món này đều là ngoại tổ mẫu để lại cho mẫu thân ta, mẫu thân ta lại truyền cho ta, đã cất giữ từ lâu. Gương mặt người xưa giờ nơi nào, những thứ này ta vẫn không nỡ bán đi, chỉ đơn giản muốn giữ lại. Giờ nghĩ lại, chẳng qua cũng chỉ là vàng bạc. Thay vì để chúng mục rữa trong quan tài, chẳng bằng đem ra mà lo cho con cháu, giúp ích cho chúng.”

Tống Tam Lang động lòng. Ông cố tình nói nghiêm trọng để lão thái thái chấp nhận chi bạc bồi bổ cho bọn trẻ. Ông biết tính lão thái thái luôn tiết kiệm, ngay cả khi ông tự bỏ tiền, bà cũng khó lòng đồng ý.

Thực ra, câu chuyện về lang trung ông kể có phần không thực tế, vì có biết bao nhiêu hài tử nhà nghèo vẫn lớn lên khỏe mạnh. Nhưng ông cược vào lòng yêu thương cháu chắt của lão thái thái, rằng bà sẽ vì lo lắng cho Thần ca nhi mà không cân nhắc thiệt hơn.

Giờ thấy lão thái thái như vậy, Tống Tam Lang vội nói: “Nhi tử bất hiếu, sao có thể để người đem cầm cố đồ hồi môn chứ? Nhi tử nhận thêm vài công việc cũng đủ xoay xở rồi.”

Lão thái thái đau lòng, đưa tay xoa đầu tam nhi tử. Tống Tam Lang cảm thấy ngượng ngùng, định tránh nhưng cuối cùng vẫn đứng yên.

Lão thái thái kéo nhi tử lên, dịu dàng nói: “Con cho rằng mình là sắt thép chắc? Làm mộc nào phải chuyện nhẹ nhàng. Giờ đã bận rộn không thở được, còn muốn nhận thêm việc sao? Đừng để cơ thể mệt nhọc mà sinh bệnh.”

Lão thái thái nói xong, lại ân cần vỗ tay nhi tử: “Ta cũng không chỉ vì Thần ca nhi mà lo, còn vì cả Duệ ca nhi và Trúc tỷ nhi nữa.”

“Chuyện hôn sự của Trúc tỷ nhi không được suôn sẻ, nương nghĩ muốn để con bé bái nhập môn hạ của Sở nương tử học thêu thùa, một là có được kỹ nghệ phòng thân, hai là nâng cao giá trị của nó. Việc nhờ người, tạo quan hệ, lo liệu học phí, mọi thứ đều cần bạc chuẩn bị.”

Thực ra, lão thái thái còn có một điều giấu không nói, đó mới là lý do bà chịu dốc sức như vậy. Không nói, một là vì bà không chắc chuyện này liệu có thành hay không, hai là sợ tam nhi tử trong lòng cảm thấy không công bằng.

Nói miệng rằng xử lý mọi chuyện công bằng, thử hỏi có vị nương nào thật sự làm được? Nếu có, thì phải gọi là bậc thầy cân nước, toàn nhờ vào kỹ năng diễn xuất.

Dù là ruột thịt, nhưng khi các hài tử đã thành gia lập thất, xây dựng tổ ấm của mình, ngươi sẽ không thể đối xử với bọn chúng như trước, mà phải giữ sự cân bằng.

Như chuyện vừa rồi, lão thái thái lúc đầu nghe Tam nhi kể lời lang trung, quả thực rất lo lắng, cũng tin tưởng. Nhưng không lâu sau, bà nhanh chóng tỉnh táo lại.

Bởi ngay trước mắt bà là một ví dụ sống: tam nhi tử khi còn nhỏ đâu được ăn cá thịt gì nhiều, bây giờ chẳng phải vẫn khỏe mạnh, cường tráng đó sao? Rõ ràng là Tam nhi đã phóng đại lời của lang trung khi thuật lại.

Thế nhưng, lão thái thái lại dứt khoát thuận nước đẩy thuyền, dẫn đến chuyện cầm cố đồ cưới của mình. Còn cầm cố để làm gì, chỉ mình bà rõ.

Ngày trước, một phụ nhân có thể giữ được trượng phu của mình không nạp thϊếp, nào phải kẻ đơn giản?

Ba nàng dâu dù có hợp lực, cũng không đối phó nổi một mình Tống lão thái thái.

Lão thái thái là lão hồ ly ngàn năm, dù Tống Tam Lang trải đời không ít, nhưng so với người từng trải qua gió to sóng lớn như lão thái thái, vẫn còn kém xa. Tuy nhiên, ông không mất nhiều thời gian để nhận ra sự bất thường trong lời bà, nhất là khi bà vô tình nhắc đến Trúc tỷ nhi.

Nếu thực sự coi trọng cháu gái, đáng lẽ phải bồi dưỡng từ khi còn nhỏ, chứ đợi đến lúc gần xuất giá mới tính liệu thì rõ ràng không kịp.

Như vậy, cả Trúc tỷ nhi lẫn Thần ca nhi, đều chỉ là cái cớ để trấn an đại phòng và tam phòng. Lão thái thái thực chất đang dốc vốn để bắt đầu tính toán cho Tống Cảnh Duệ.

Hiểu được tâm tư lão thái thái, Tống Tam Lang không hề cảm thấy bất mãn. Nếu đặt ông vào vị trí nhất gia chi chủ, ông cũng sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt như vậy.

Bởi xét tình hình hiện tại, Tống Cảnh Duệ là lá bài duy nhất có thể đặt lên bàn. Nếu thắng, Tống gia sẽ toàn vẹn lật mình; nếu thua, đành phải nhận mệnh.

Hai người lại tiếp tục tỏ vẻ mẫu tử từ ái một hồi, sau đó Tống Tam Lang rời khỏi phòng lão thái thái. Trước khi ra cửa, ông liếc nhìn con gà quay trên bàn, thầm nghĩ: Tên ngốc nhà mình đúng là biết cách lấy lòng tổ mẫu, con gà quay này đúng là được mua về rồi.

Người mà Tống Tam Lang gọi là tên ngốc, lúc này đang thì thầm to nhỏ với Duệ ca nhi:

“Ca ca, xiên ngon không?”

“Cũng được.”

“Cái gì mà cũng được, vậy ngươi đừng ăn nữa.”

“Ngon, ngon lắm, được chưa.”

“Cho ta cắn một miếng nữa!” Tống Cảnh Thần nắm lấy cổ tay Tống Cảnh Duệ, rướn cổ cắn vào xiên quả trong tay hắn.

Tống Cảnh Duệ: “Cái tên tham ăn này, đã ăn ngoài kia rồi, sao còn tranh của ta nữa?”

“Ăn rồi, nhưng nhìn ngươi ăn lại thèm.” Tống Cảnh Thần thản nhiên đáp.

“Ngươi tốt nhất đừng ăn nữa. Vốn dĩ đã là tiểu mập mạp, ăn nữa là thành đại mập mạp.”

Tống Cảnh Thần chẳng quan tâm: “Ta mặc kệ! Ta cứ ăn! Nương nói hài tử béo một chút mới dễ thương.”

Tống Cảnh Duệ: “Chỉ được ăn một miếng thôi.”

Tống Cảnh Thần vội nói: “Ta chỉ ăn nửa miếng, phần còn lại để ca ca ăn.”

“Ăn hết đi, ngươi cắn dính nước miếng rồi, ai thèm ăn đồ thừa chứ!”

...

Khương thị đang ở ngoài phòng nghe hai đứa trẻ líu ríu, suýt nữa bật cười, liền cất giọng gọi vào trong: “Thần ca nhi, ra đây với nhị bá nương!”

“Nhị bá nương gọi con ạ?” Tống Cảnh Thần nghe gọi lập tức chạy lon ton ra ngoài.

“Mau lại đây, ngồi xuống, nhị bá nương làm cho con đôi giày cỏ, thử xem có vừa không.”

Giày cỏ mà Khương thị nói đến là loại giày có phần thân được đan từ sợi cỏ mềm sau khi hấp và làm dẻo, rồi cố định bằng khuôn giày. Đế giày được làm thủ công theo kiểu ngàn lớp, tổng thể nhìn thoáng qua có chút giống giày sandal thời hiện đại.

Mẫu thân của Khương thị nổi tiếng khéo tay, bà cũng được thừa hưởng khéo léo từ nương nàng, bản thân lại có tâm tư tinh tế, trong đôi giày cỏ, Khương thị luồn thêm chỉ đỏ vào những sợi đan, ở phần gót giày còn khéo léo thắt thành kết như ý, vừa đẹp vừa tiện để trẻ con xách giày.

Ngoài ra, vì da thịt trẻ con mềm mại, Khương thị còn khâu thêm lớp vải mềm bên trong chỗ tiếp xúc với chân.

Theo Khương thị, Thần ca nhi và Duệ ca nhi thân thiết với nhau là điều tốt.

Trong nhà đóng cửa , có tính toán riêng cũng là chuyện bình thường, nhưng đến thời khắc quan trọng, máu mủ ruột rà vẫn là đáng tin nhất.

Khương thị tháo đôi giày vải của Tống Cảnh Thần ra, giúp hắn thay đôi giày cỏ mới. Duệ ca nhi có đôi chân xương xương, còn Thần ca nhi thì ngược lại, toàn thịt mềm, chẳng tìm được xương đâu.

Bàn chân nhỏ của tiểu hài nhi, ngón chân mũm mĩm, từng móng như cánh hoa đào mùa xuân, trắng ngà pha chút hồng nhạt, đáng yêu đến mức không nói nên lời.

Khương thị không khỏi thầm cảm thán: Không bàn đến gì khác, Hứa thị nuôi con thật khéo.

Tống Cảnh Thần đi đôi giày mới, tại chỗ nhảy nhót vài cái, cười toe toét: “Thoải mái quá, con cảm ơn nhị bá nương, nương con nói nhị bá nương là khéo tay nhất nhà.”

“Cái miệng nhỏ này thật ngọt. Thôi, mau đi chơi với nhị ca con đi.” Khương thị mỉm cười đáp.

“Không chơi đâu, nhị bá nương. Thần ca nhi phải về khoe với cha nương đôi giày mới này.”

Tiểu hài nhi vừa nhảy vừa chạy, bộ dáng hào hứng đến khoe khoang khiến Khương thị không khỏi bật cười. Thấy thành quả lao động của mình được hài tử yêu thích, nàng khẽ cong khóe môi, tâm trạng vui vẻ mà quay lại trong phòng.



Đến bữa tối, trên bàn ăn của Tống gia có thêm một món mặn – gà quay. Lão thái thái bảo Tú nương xé gà thành từng sợi thịt rồi chia làm bốn phần.

Trong khi mọi người ai nấy đều nhìn chằm chằm, nhất là đại tẩu và nhị tẩu, ánh mắt không rời, Tú nương cũng không dám sơ suất mà gắp phần đùi gà nhiều thịt hơn cho con mình, thêm lão thái thái nữa là tổng cộng bốn khay, phân chia đều đặn.

Ngồi bên bàn, các nam nhân nào có chú ý đến chuyện nhỏ nhặt này, nhưng lão thái thái thì vừa bực mình vừa buồn cười, thầm nghĩ thật khó cho Tam tức phụ, ngay cả việc chia gà cũng phải làm đều như thế.

Ngoài bực mình buồn cười, lão thái thái lại càng hạ quyết tâm đi một chuyến đến phủ Vĩnh Xương bá. Thời vận sẽ đổi, tổ mộ của Tống gia đã chôn yên bao năm, giờ cũng nên một lần bốc khói xanh.