Đại Ca Cứu Ta, Phụ Thân Cứu Ta!!!

Chương 9

Trong thành Lạc Kinh, ba ngày một phiên chợ nhỏ, năm ngày một phiên chợ lớn. Tống gia ở phố Đông Du, chợ nằm ngay phố Tây Du, giữa hai nơi chỉ cách một con sông Côn Ngọc, đi qua cầu Côn Ngọc là tới nơi.

Cầu Côn Ngọc rộng chừng bốn chiếc xe ngựa, cũng là nơi tập trung của các tiểu thương, người bán hàng rong. Hôm nay lại đúng vào ngày chợ lớn, trên cầu người qua kẻ lại đông nghịt, tiếng rao bán, mặc cả không ngớt.

Vì hàng hóa bày bán ở các sạp hàng ven đường vừa rẻ vừa chất lượng, lại đủ mọi thứ thiết yếu, nên rất được lòng dân thường, phấn nước, vải vóc, đồ khô, mứt hoa quả,... còn cả các món ăn chế biến sẵn, trà đường.

Thần ca nhi thích nhất là bánh đường và bánh sữa, Tống Tam Lang mua mỗi loại một ít. Người bán hàng khéo léo, còn dùng giấy dầu bọc thêm một miếng bánh sữa, cười tươi đưa cho Tống Cảnh Thần.

Tống Cảnh Thần lễ phép cảm ơn, cẩn thận nhận lấy. Vì biết cha không thích đồ ngọt, hắn đưa bánh sữa cho nương trước, để nương nếm thử.

Tú nương không ăn, hắn mới vui vẻ bỏ vào miệng, nhai ngon lành.

Người bán bánh khen Tống Cảnh Thần hiếu thảo, Tống Tam Lang chỉ cười, xoa đầu nhi tử: "Thần ca nhi còn muốn ăn gì nữa không?"

"Cha, con còn muốn ăn bánh trứng muối và bánh đậu xanh."

"Được, vậy mỗi loại lấy giống như lúc nãy." Tống Tam Lang nói với người bán hàng.

Hai loại bánh này đắt tiền, Tú nương không nhịn được chen vào: "Mỗi loại lấy hai cái là được rồi, nhiều quá con ăn không hết, phí phạm."

Người bán hàng biết nàng thấy đắt nên trên mặt lộ vẻ cười cợt mỉa mai, miệng thì khách sáo: "Loại bánh này để được lâu, để chỗ mát có thể giữ đến năm ngày không hỏng. Quả của nhà chúng tôi nổi tiếng khắp vùng này, trẻ con ăn không hết, người lớn cũng có thể nếm thử cho đỡ buồn miệng."

"Nhưng nếu nương tử tiếc tiền thì thôi vậy, ta thấy nương tử ăn mặc có thể diện, nhìn chắc không phải là người nghèo kiết xác đâu nhỉ."

Tú nương biết đại tẩu và nhị tẩu thường nói sau lưng nàng là hẹp hòi, trong lòng vừa tiếc tiền vừa không muốn bị khinh thường, bị người ta kích định mở miệng.

Lại nghe Tống Tam Lang bên cạnh thản nhiên nói: "Không muốn mua nữa, chúng ta đi thôi."

Người bán hàng vẫn không chịu nhượng bộ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không mua nổi thì đừng có mua, phí thời gian của người ta, đúng là đồ nghèo kiết xác."

Tống Tam Lang giao nhi tử cho Tú nương, quay người lại nhìn người bán hàng, nói: "Ngươi vừa nói gì, ta nghe không rõ, ngươi nói lại lần nữa."

Nam nhân thân cao thước tám, cao hơn đối phương cả một cái đầu rưỡi, chỉ cần nhìn cánh tay rắn chắc lộ ra cũng biết cường tráng thế nào.

Tống Tam Lang giọng nói không lớn, ánh mắt cũng bình thản, nhưng khóe mắt hơi hạ xuống lộ ra sát khí lạnh lẽo.

Người bán hàng không dám lắm lời, ánh mắt lảng tránh, lắp bắp: "Không, không nói gì cả."

Tống Tam Lang ném số bánh vừa mua lên quầy của đối phương, nói: "Trả tiền lại."

Người bán hàng không chút chần chừ trả lại tiền, Tống Tam Lang đếm ra mấy đồng tiền, đưa cho đối phương, nhưng hắn không dám nhận.

Tống Tam Lang vươn tay chụp lấy cổ tay đối phương, cứng nhắc nhét đồng tiền vào lòng bàn tay hắn. Người bán hàng chỉ cảm thấy cổ tay mình như bị kìm sắt siết chặt, đau nhói, không thể cử động nổi.

Chỉ nghe giọng nói trầm thấp của nam nhân từ trên đầu truyền xuống: "Ngươi kiếm sống không phải dựa vào tiền của mấy người nghèo kiết xác này sao, ăn cơm trong bát lại muốn đập bát, là đạo lý gì?"

Người bán hàng sợ hãi, liên tục xin lỗi. Tống Tam Lang không làm lớn chuyện, cũng không lật đổ quầy hàng của đối phương, loại người này không đáng để hắn làm khó, có điều ngay trước mặt hắn mà dám ức hϊếp Tú nương, tưởng hắn chết rồi à?

Thấy đối phương cúi đầu nhận lỗi, hắn mới buông tay, chỉ một cái siết nhẹ, cổ tay người bán hàng đã nổi vết xanh.

Tú nương đứng bên cạnh nhìn mà hả dạ, Tống Tam Lang quay lại bế nhi tử, hỏi: "Vừa nãy có sợ không?"

Tống Cảnh Thần nắm chặt tay nhỏ, dõng dạc nói: "Không sợ! Hắn nói xấu chúng ta, giống mấy người hàng xóm kia, đều là kẻ xấu, nói chúng ta là đồ nghèo kiết xác!"

"Cha, cái gì gọi là nghèo kiết xác hả cha?" Tiểu hài nhi ngây thơ hỏi.

Tống Tam Lang trầm ngâm một lúc, rồi nói: "Không phải lời hay ho gì. Hôm nay cha dẫn Thần ca nhi đi mua điểm tâm ở cửa hàng, con không phải muốn ăn dưa hấu lớn sao? Mua xong điểm tâm ta đi mua dưa hấu."

Nghe nói dưa hấu lớn, sự chú ý của tiểu hài nhi lập tức bị chuyển hướng, reo lên đòi đi mua dưa hấu.

Dưa hấu là món đắt đỏ, ở các quầy ven đường không bán, phải qua cầu đến phố Tây Du mới có, nhà giàu thì mua cả quả, nhà không có tiền thì có thể mua một miếng nhỏ để nếm thử.

Thực ra, từ khi xuyên không đến đây, Tống Tam Lang mất rất nhiều thời gian để thích nghi với thân phận hiện tại. Nhưng giờ đây, khi con cái ngày một lớn, hắn ngày càng nhập tâm vào vai trò của một người trượng phu, người phụ thân.

Sống trong hồng trần, làm sao có thể không nhập hồng trần? Hắn không thể tiếp tục sống kiểu đến đâu hay đến đó như trước, hài tử và Tú nương cần có hắn.