Tô son điểm phấn xong xuôi, Tú nương bắt đầu lục lọi tủ quần áo. Sau một hồi tìm kiếm, nàng chọn được một chiếc áo màu trắng hoa lê với chiếc váy dài xanh nhạt. Mặc xong, nàng ngắm nghía trước gương đồng, cảm thấy hài lòng rồi mới vén rèm bước ra ngoài.
Ngay cả Tống Tam Lang, người từng gặp không ít mỹ nhân, cũng phải thừa nhận rằng Tú nương thật sự rất ưa nhìn.
“Nương, sao giờ nương mới ra? Mặt trời sắp xuống núi luôn rồi!” Tống Cảnh Thần không hiểu gì về vẻ đẹp của nương, chỉ biết trong chợ có bánh ngọt. Vừa thấy nương bước ra, hắn mồ hôi nhễ nhại chạy tới, ngửa mặt lên phàn nàn.
Tú nương bị con trai vạch trần chuyện mình kỳ công ăn diện, mặt đỏ bừng, thẹn quá hóa giận, mắng: “Thằng nhóc thối, nói bậy. Mặt trời mới lên, làm gì có chuyện xuống núi rồi, chỉ biết nói quá.”
Tống Tam Lang đứng bên cười không nói, lấy khăn lau mồ hôi trên mặt nhi tử: “Đi thôi, hôm nay cha sẽ mua cho Thần ca nhi đồ ngon.”
“Cha là tốt nhất! Thần ca nhi yêu cha nhất!” Tống Cảnh Thần nhanh nhảu nịnh nọt, rồi dang tay ôm lấy chân cha: “Chân mệt rồi, đau, cha ẵm con.”
“Láo lắm, chưa đi bước nào đã kêu đau chân.” Miệng thì trách móc, nhưng Tống Tam Lang vẫn cúi xuống bế con lên.
Tú nương giả vờ nghiêm mặt, quở trách nhi tử: “Thần ca nhi lớn rồi còn bắt cha bế, không tập luyện đi, sau này cao lớn làm cha ẵm được con?”
Tống Cảnh Thần chớp chớp mắt, suy nghĩ một lát, rồi đáp như lẽ đương nhiên: “Thần ca nhi lớn lên làm quan to, ngồi kiệu lớn.”
“Lại còn ngồi kiệu lớn? Con mơ đẹp đấy.” Tú nương không nhịn được cười vui vẻ, nhéo nhẹ tai con trai.
Tống Cảnh Thần: “Con còn muốn cùng cha nương ngồi kiệu lớn, tổ mẫu ngồi, cả ca ca cũng ngồi, tất cả đều ngồi kiệu lớn của con.”
Tú nương bật cười: “Thế kiệu của con phải to lắm, không thì làm sao đủ chỗ cho từng ấy người. Chẳng phải phải dùng kiệu tám người khiêng sao?”
Tống Cảnh Thần: “Kiệu của con là tám tám sáu mươi tư, kiệu lớn nhất thiên hạ!”
Tú nương bật cười lớn: “Ôi chao, còn biết tám tám sáu mươi tư cơ đấy.”
Tống Cảnh Thần ngẩng cao cằm, kiêu ngạo nói: “Thần ca nhi còn biết làm thơ nữa.”
Tú nương không tin: “Con làm thơ gì? Nói cho nương nghe thử xem.”
Tống Cảnh Thần hồn nhiên đọc: “Trẻ con, trẻ con đi chợ quê. Muốn mua bánh ngọt với đất nặn đây!”
Tú nương: “!!!”
Tống Tam Lang giơ ngón tay cái lên khen ngợi nhi tử: “Thơ hay!”
Tống Cảnh Thần ôm cổ Tống Tam Lang, tiếp tục: “Cha, con còn biết nhiều bài nữa! Trẻ con, trẻ con đi chợ quê, muốn mua dưa hấu—”
Tống Tam Lang cười ngắt lời: “Ngoan, hôm nay mình mua dưa hấu trước, thơ để lần sau làm tiếp.”
….
Một nhà ba người đi ra ngoài, Tống Tam Lang chợt nhớ ra điều gì, quay sang nói với Tú nương: “Dạo gần đây Thần ca nhi hình như đã nói đau chân mấy lần.”
Nghe vậy, Tú nương cũng chợt nghĩ tới, gật đầu: “Trước đây chân của Duệ ca nhi cũng từng bị như thế. Hồi đó ta đưa thằng bé đi khám, lang trung nói là do trẻ con đang tuổi lớn, xương phát triển nhanh nên mới đau.”
Tống Tam Lang gật gù: “Dù vậy, đưa con đi tìm người xem cho an tâm.”
Nghe đến chuyện đi xem bệnh, Tống Cảnh Thần lập tức xị mặt, nhăn nhăn nhó nhó: “Cha ơi, con chỉ đau một chút thôi, có thể không cần uống thuốc không cha, thuốc đắng lắm.”
Tiểu hài nhi đưa ngón tay nhỏ xíu làm dấu “một chút”, còn Tống Tam Lang thì an ủi: “Không cần uống thuốc, cha sẽ hầm xương cho Thần ca nhi ăn.”
Tống Cảnh Thần không an tâm chìa ngón út ra ngoéo tay với cha: “Phải ngoắc tay! Cha nói là phải giữ lời.”
Tống Tam Lang mỉm cười, đưa ngón út móc tay với bàn tay nhỏ bé của nhi tử, chuyện không cho uống thuốc, hắn đương nhiên nói được làm được, nhưng chỉ riêng phần mình, không đại diện cho Tú nương được.
Một nhà ra khỏi cửa.
Khương thị nhìn qua cửa sổ, trong lòng chợt dâng lên chút chua xót. Tống lão tam tuy là người thô kệch, nhưng lại cưng chiều tam đệ muội vô cùng.
Tống Cảnh Duệ cũng ngưỡng mộ nhìn đệ đệ, ngẩng đầu nói với nương hắn: “Nương, Duệ ca nhi cũng muốn đi chợ.”
Khương thị lập tức thu lại thái độ, nghiêm nghị nói với nhi tử: “Con hâm mộ một đứa ngờ nghệch như Thần ca nhi làm gì, một cái miệng không phải đang ăn thì đang là đang chuẩn bị ăn, toàn là quà vặt, con ta không cùng đường với đứa nhỏ như vậy.”
Tống Cảnh Duệ nhíu đôi mi nhỏ không đồng ý: “Nương, đây gọi là thành kiến, người chỉ thấy cái không tốt của đệ đệ, không nhận ra chỗ tốt của đệ ấy, tựa như nương chỉ thấy tam thẩm nương không tốt, không nhận ra thế mạnh của thẩm ấy.”
Vốn trong lòng đã khó chịu, còn bị nhi tử của mình dạy dỗ, Khương thị nổi giận với Tống Cảnh Duệ: “Hai người kia đã cho ngươi uống bùa mê thuốc lú gì mà lại khiến ngươi ngỗ nghịch với mẫu thân mình như thế hả.”
Tống Cảnh Duệ vẫn không nhanh không chậm nói: “Nào cần ai cho nhi tử uống bùa mê hay thuốc lú, nhi tử có mắt, hữu tâm ắt nhận thấy được.”
“Người chỉ thấy đệ đệ lúc nào cũng ăn, còn nhi tử thì biết đệ đệ sẽ mang đồ ăn hắn thích nhất chia cho nhi tử một nửa.”
Cuối cùng, Tống Cảnh Duệ nhìn nướng hắn, nói: “Gia hòa vạn sự hưng.”
Khương thị tức nửa ngày không nuốt nổi nước, trong phút chốc không biết nên vui vì nhi tử còn nhỏ tuổi đã có chính kiến, hay là nên tức giận, tiểu tử này mới bây lớn đã rất biết chọc giận người ta.
...