Tống Cảnh Thần làm mặt xấu với huynh trưởng rồi xoay người, vội vã chạy bằng đôi chân ngắn củn về phía cha.
“Cha, cha gọi con có việc gì?” Tống Cảnh Thần nũng nịu hỏi.
“Vào nhà, cha có chuyện muốn nói.”
“Dạ.” Tống Cảnh Thần líu ríu nhảy chân sáo theo cha vào phòng.
Cha con vừa bước vào, Tống Tam Lang liền ngó ra ngoài, thấy Tú nương từ bếp đi sang phòng đại tẩu, chắc chắn một lúc lâu chưa quay lại, nhưng vẫn cẩn thận khép cửa phòng.
Tống Cảnh Thần nhìn cha có vẻ bí hiểm, cứ tưởng cha định lén nương cho mình kẹo, ánh mắt liền sáng rỡ đầy mong đợi.
Ai ngờ cha lại nghiêm giọng: “Tống Cảnh Thần, quỳ xuống cho cha!”
Tống Cảnh Thần ngơ ngác ngẩng đầu: “Cha…”
“Cha bảo quỳ, không nghe sao?”
Tống Tam Lang không lớn tiếng, nhưng tự nhiên toát ra uy nghiêm khiến người khác kính sợ.
Nếu Tú nương thấy hắn như vậy, sợ là không thể tin được người này là trượng phu của mình. Còn với Tống Cảnh Thần, đây là lần thứ hai hắn thấy cha nổi giận.
Lần đầu là khi hắn nghe kể chuyện không đã, liền kéo một đám bạn nhỏ chơi trò đóng vai, hắn làm hoàng đế, bắt những đứa khác làm quan, quỳ trước mặt mình hô vang ba lần vạn tuế. Thật đúng lúc, bị cha bắt được…
Người cha ngày thường nâng niu như báu vật, chưa từng lớn tiếng trách mắng, lần đó lại thẳng tay cho ăn đòn bằng roi tre, đau đến mấy ngày sau ngồi cũng không yên.
Tống Cảnh Thần nhớ lại liền sợ, chạy vèo vào trong nhà, rồi lại chạy ra, ôm theo chiếc đệm bông, ngoan ngoãn quỳ xuống.
Tống Tam Lang: “…”
“Đưa tay ra.” Tống Tam Lang tức thật rồi.
Tống Cảnh Thần lắc đầu quầy quậy, hắn từng thấy nhị bá mẫu dùng thước đánh tay nhị ca, vội giấu đôi tay nhỏ sau lưng.
Tống Tam Lang chẳng nói gì, chỉ im lặng nhìn hắn.
Tống Cảnh Thần cảm thấy cha không nói gì còn đáng sợ hơn cả lúc cha nói, liền ôm chặt lấy chân Tống Tam Lang, òa khóc: “Cha, con sai rồi! Con không nên bịa chuyện lừa người lớn, xin cha đừng đánh con.”
Tống Tam Lang ngồi xổm xuống, trầm giọng: “Con còn sai ở đâu nữa?”
Tống Cảnh Thần chớp chớp hàng mi, lí nhí đáp: “Con lấy nhị ca ra làm cớ để bịa chuyện.”
Tống Tam Lang: “Nói đi, tại sao con làm vậy?”
Tống Cảnh Thần nhỏ giọng thổ lộ hết suy nghĩ của mình.
Tống Tam Lang nghe xong, trong lòng không khỏi kinh ngạc, hiển nhiên, ông không ngờ đứa trẻ nhỏ tuổi như vậy đã có thể nghĩ ra nhiều chỗ cong quẹo như thế, đáng sợ hơn là hắn còn nắm được điểm yếu của tất cả mọi người.
Nương luôn chuộng điềm lành, Tống Cảnh Duệ vì nể mặt mà sẽ không vạch trần, những người khác thì đều mong mỏi Duệ ca nhi tương lai sẽ làm rạng danh Tống gia. Vì vậy, ngoài ông ra, gần như ai cũng sẵn sàng tin vào lời bịa đặt của hắn.
Càng nghĩ, Tống Tam Lang càng thấy lo lắng. Người quá thông minh thì cần phải có tâm địa ngay thẳng, kết giao thiện duyên; nếu vừa thông minh vừa gian trá, người không trị được thì trời cũng sẽ không dung.
Hôm nay Thần ca nhi có thể vì một con gà quay mà lừa dối người lớn, lợi dụng tộc huynh. Vậy ngày mai, nếu là vì lợi ích lớn hơn, liệu hắn có dám làm ra những chuyện tày trời hơn không?
Một người bị lòng tham và du͙© vọиɠ chi phối, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Ông chợt nhận ra bản thân đã quá nuông chiều đứa trẻ này, để nó muốn làm gì thì làm, chẳng biết đến quy củ.
Ông và Tú nương vốn là chồng già vợ trẻ. Trước đó, nương tử trước của nguyên chủ suy nhược nhiều bệnh, khó khăn lắm mới mang thai được một đứa con, nhưng cuối cùng lại một xác hai mạng.
Sau khi ông xuyên đến, theo sự sắp đặt của lão thái thái, ông cưới Tú nương, rồi Thần ca nhi ra đời. Hai người đã chữa lành rất nhiều vết thương trong lòng ông từ kiếp trước.
Nhìn đứa trẻ từng chút trưởng thành, từ tiếng khóc đầu tiên, lần đầu nhoẻn miệng cười, lần đầu tập đứng, rồi lần đầu tiên gọi ông là “cha”…, khó tránh khỏi quá yêu thương, không nỡ để con chịu chút uất ức.
Nếu chuyện hôm nay chỉ giơ cao đánh khẽ, khiến Thần ca nhi nghĩ rằng dù phạm lỗi lớn cỡ nào, chỉ cần làm nũng hay xin lỗi là có thể qua chuyện, thì sau này hắn sẽ càng gan to mật lớn, hành xử không kiêng dè.
Quy củ nên lập thì nhất định phải lập.
Tống Tam Lang đứng dậy, từ góc tường rút ra một nhánh liễu còn thừa sau khi đan giỏ.
Tống Cảnh Thần muốn chạy nhưng không dám, đành nhắm mắt, ngoan ngoãn đưa đôi tay mũm mĩm ra: “Cha, cha đánh nhẹ thôi, con sợ lỡ đâu để nương thấy.”
Tống Tam Lang khẽ giật khóe miệng: “Đang uy hϊếp cha ngươi đấy à?”
Tống Cảnh Thần: “Không dám.”
“Ta thấy con không có gì là không dám cả.”
Chát! Nhánh liễu quất lên đôi tay nhỏ trắng trẻo như đậu hũ.
“Đau quá!” Tống Cảnh Thần hét toáng lên, giọng đầy vẻ phóng đại.
“Im miệng!” Tống Tam Lang tức giận, dù làm vẻ nghiêm khắc, thực ra ông tính toán cẩn thận, khắc chế lực đạo, phần mảnh nhất của nhánh liễu xẹt qua tay nhỏ bé của nhi tử, ông chỉ muốn dọa một trận, đứa trẻ chỉ mới năm tuổi, làm sao ông nỡ đành lòng xuống tay thật.
Liên tiếp quất mấy cái, Tống Tam Lang dừng tay, nghiêm giọng: “Làm gì cũng phải nghĩ đến hậu quả. Con hôm nay nói mơ thấy Duệ ca nhi làm quan lớn, nhỡ Duệ ca nhi tin lời ma quỷ của con, từ nay không chăm chỉ học hành, suốt ngày mơ mộng mình làm quan thì sao?”
“Nếu người trong nhà tin lời con, chẳng ai chịu an phận làm lụng, cứ đợi trời ban lộc, thì khi Duệ ca nhi thực sự làm được quan còn đỡ, nhưng nếu không làm được, mọi người sẽ nghĩ thế nào? Con làm sao cư xử với nhị ca của con?”
Lời phân tích của Tống Tam Lang khiến Tống Cảnh Thần tái mặt. Khi nói dối, cậu chỉ nghĩ đến mùi gà quay thơm phức, đâu ngờ chuyện lại nghiêm trọng đến vậy.
Đôi mắt to tròn của cậu ngấn nước, cậu giơ cao tay hơn: “Cha, con sai rồi, cứ đánh đi.”
Tống Tam Lang vứt nhánh liễu, ngồi xuống, xoa đầu con: “Con còn nhỏ, suy nghĩ chưa thấu đáo là bình thường, theo lý, cha nên để con có cơ hội phạm lỗi, không nên đánh con ngay, nhưng—”
Tống Tam Lang ngừng lại, như đang cân nhắc điều gì, rồi trầm giọng nói:
“Có những lỗi một khi phạm phải, sẽ không còn cơ hội hối hận. Cha mong con ghi nhớ điều này: làm gì cũng phải nghĩ kĩ mới làm, hiểu chưa?”
Tống Cảnh Thần gật gù, mơ hồ đáp: “Thần ca nhi hiểu ạ.”
Tống Tam Lang cũng gật đầu: “Hiểu là tốt.”
Tống Cảnh Thần chớp mắt, cười tươi: “Cha, con sẽ không cáo trạng với nương chuyện cha đánh con đâu.”
Tống Tam Lang bất giác muốn quật hắn thêm lần nữa.
Tống Cảnh Thần lại hỏi: “Cha, Thần ca nhi có cần xin lỗi mọi người không?”
“Con tự nghĩ xem?” Tống Tam Lang đẩy câu hỏi lại cho cậu.
“Thần ca nhi nghe lời cha.”
Tống Tam Lang vỗ nhẹ vai con: “Cha dạy con làm người phải thành thật, nhưng không phải là cứng nhắc. Nghĩ cho người khác là đúng, nhưng không cần làm mình thiệt thòi quá. Chuyện này người chịu ảnh hưởng lớn nhất là nhị ca của con, con tìm Duệ ca nhi nói rõ là được. Còn những người khác trong nhà, Duệ ca nhi sẽ tự biết phải làm thế nào.”
“Đi thôi, xem nương con sao chưa quay lại, hôm nay cha dẫn cả hai ra chợ dạo chơi.”