Chuyện ép buộc nghệ sĩ xảy ra như cơm bữa, nhưng Thịnh Tinh có lai lịch không nhỏ, đến nay chưa từng nghe thấy có chuyện ép buộc nghệ sĩ nào bị lộ ra, không phải công ty lớn nào có thế lực cũng làm được điều này, mấu chốt là còn liên quan đến tác phong làm việc của người nắm quyền.
Lăng Dịch Nhiên còn cười nói, nếu như anh ta là người mới vừa bước chân vào giới giải trí, lúc này anh ta cũng sẽ chọn Thịnh Tinh. Hợp đồng của Thịnh Tinh trong số các công ty giải trí được coi là tương đối thoải mái, có những công ty thèm muốn vắt kiệt sức lực của nghệ sĩ, những điều khoản ghi trong hợp đồng vô cùng hà khắc.
Vì vậy, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Tô Ngư không cho rằng mình cần thiết phải từ bỏ cái đùi vàng Âu Trần Việt này, nghĩ đến lúc cần thiết có thể mượn oai hùm cũng rất tốt, chẳng phải chuyện của Âu Trần Húc lần này là một ví dụ hay sao?
Nghĩ đến Âu Trần Húc đáng thương bị đày sang Châu Phi, khóe miệng Tô Ngư không khỏi nhếch lên, gõ chữ: "Quyết định rồi, em đến Thịnh Tinh tìm ai ký? Khi nào thì đi ký?"
"Anh sẽ bảo người liên lạc với cậu, không cần lo lắng."
"Vâng, cảm ơn anh." Tô Ngư vui vẻ gửi tin nhắn đi, không cho rằng đường đường là Bệ hạ lại đi lừa mình, như vậy còn hơn là tự mình mù quáng tìm đến chịu thiệt, nghĩ đến Bệ hạ ở bên kia màn hình, Tô Ngư bỗng nhiên nhớ đến vị đại gia trong tiểu thuyết của mình, trong lòng lóe lên một tia sáng, gõ chữ: "Vị đại gia tên là "Bệ hạ" trong tiểu thuyết của em, không lẽ nào chính là anh đấy chứ?"
Âu Trần Việt thấy Tô Ngư đồng ý, vừa nhìn màn hình máy tính vừa gọi điện thoại cho Tân Kỳ, dặn dò cô ấy liên lạc với Tô Ngư về việc ký hợp đồng, đột nhiên thấy câu này nhảy ra, tay run lên, trong khung hội thoại xuất hiện một dãy "zzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz", vội vàng buông tay ra, dãy chữ trong khung hội thoại như đang chế nhạo anh, mặt không cảm xúc cử động ngón tay, phi tang!
"Sếp? Sếp lớn?" Tân Kỳ thấy lạ sao điện thoại của sếp không có tiếng gì.
"Ừ, anh đang..."
Âu Trần Việt vừa dặn dò Tân Kỳ những việc cần làm vừa suy nghĩ xem nên che giấu chuyện lộ tẩy thế nào, không biết vì sao bị Tô Ngư lột mặt nạ anh lại có cảm giác xấu hổ, nhưng còn chưa kịp cúp điện thoại, trong khung hội thoại lại nhảy ra một câu: "Quả nhiên em đoán không sai."
Tô Ngư gõ xong câu này gửi đi thì cảm thấy hơi đắc ý, có lẽ đối phương đang nghĩ xem nên viện cớ gì, nhưng anh ta không trả lời ngay lập tức đã đủ chứng minh linh cảm thoáng qua của cậu là đúng. Nghĩ đến những lời bàn tán của độc giả khác về cái nick này, trong mắt cậu ánh lên ý cười, cũng chỉ có người này mới dám dùng cái tên tự luyến đến mức cực đo như vậy.
Thôi được rồi, nói đi cũng phải nói lại, cậu vẫn khá bội phục Âu Trần Việt, từ một vị hoàng đế cao cao tại thượng, vạn người kính ngưỡng biến thành đứa trẻ sơ sinh nhà họ Âu, sự khác biệt không hề nhỏ, nhưng anh ta vẫn có thể nhanh chóng thích nghi, nỗ lực học hỏi những kiến thức khác biệt của thế giới này, từng bước trưởng thành, trở thành người nắm quyền hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh. Con đường này đi qua không hề dễ dàng.
Vì vậy, đối đầu với người như vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết, sống không nổi nữa, chi bằng thuận nước đẩy thuyền còn hơn.
Lúc này có chối cũng vô ích, Âu Trần Việt cúp điện thoại, gõ chữ trên bàn phím: "Bị cậu phát hiện rồi, lần sau anh sẽ đổi sang cái nick mà cậu không nhận ra được."
Tô Ngư cố nhịn cười, cậu dám chắc mình vẫn có thể dễ dàng lột trần lớp vỏ bọc của Bệ hạ. Người này lắm tiền nhiều của lại quen thói tự cao tự đại, vậy nên cứ nhắm vào mấy người đầu bảng xếp hạng fan là đủ rồi. Nhưng lần này không thể tiếp tục chọc ghẹo nữa, lỡ chọc giận Bệ hạ thì không hay, phải biết dừng đúng lúc.
“Được, tôi chờ.”
Chương 51: Người quản lý
Cùng một đêm, khi Âu Trần Việt và Tô Ngư lần lượt chìm vào giấc ngủ, trên diễn đàn Hải Giác - diễn đàn lớn nhất Trung Quốc - lặng lẽ xuất hiện một bài đăng. Người đăng tự xưng là nhân viên trong đoàn phim của một vị đạo diễn nổi tiếng, vì căm phẫn bất bình nên đã đăng đàn vạch trần một vụ việc “quy tắc ngầm” kinh tởm.
Chủ thớt không nêu tên cụ thể đoàn phim là của ai, chỉ nói không ngờ ngay cả một vị đạo diễn nổi tiếng như vậy cũng không thoát khỏi quy tắc ngầm của giới giải trí, khiến anh ta vô cùng thất vọng về giới giải trí. Chẳng lẽ trong cái vòng luẩn quẩn này không có chút công bằng nào sao?
Một diễn viên mới vào nghề, diễn xuất dở tệ, chỉ được cái mã ngoài đẹp đẽ, vậy mà lại cướp mất vai diễn của người khác vốn đã được quyết định sau nhiều vòng tuyển chọn. Điều này khiến người nghệ sĩ bị thay thế phải ngậm bồ hòn làm ngọt, bởi vì nam chính, nữ chính trong bộ phim này đều vây quanh diễn viên mới, điều này chẳng phải đã đủ chứng minh thế lực sau lưng diễn viên mới kia rất lớn hay sao?