Âu Trần Húc thấy tốt thì thu tay lại, vỗ vỗ mông chào hỏi đạo diễn Trương rồi dẫn người của mình rời đi.
Đạo diễn Trương nhìn tình hình của mọi người trong phim trường, âm thầm lắc đầu. Nhưng cái vòng tròn này vốn dĩ thực tế như vậy, ông ta nên sớm quen rồi.
Ông cũng biết một chút về ân oán hào môn nhà họ Âu. Người thật sự khiến người ta kính nể là vị người nắm quyền trẻ tuổi nhà họ Âu kia. Nhìn khắp các gia tộc ở Đế Đô, không phải là không có những cậu ấm cô chiêu xuất sắc, nhưng khi đặt cạnh người kia lại trở nên lu mờ hơn hẳn. Đạo diễn Trương đối với họ có một loại đồng cảm khó tả, không phải họ không đủ ưu tú, mà là ai bảo họ lại sinh cùng thời với người kia chứ.
Âu Trần Húc đi rồi, Tô Ngư cũng khôi phục lại bình thường. Trầm Tùng còn đang lo lắng Tô Ngư sẽ tức giận, vừa quay đầu lại đã thấy nụ cười thích thú trên mặt cậu. Lại liên tưởng đến biểu hiện vừa rồi của Âu Trần Húc, anh toát mồ hôi hỏi: "Cậu vừa rồi là cố ý? Cậu biết mục đích Âu Trần Húc đến thăm phim trường?"
Tô Ngư bật cười: "Cụ Quạ đừng căng thẳng, tôi trêu cậu ta chơi thôi. Cậu ta có hứng thú đến xem, tôi chưa chắc đã phải đáp ứng yêu cầu của cậu ta."
Trầm Tùng thấy Tô Ngư quả thật không tức giận, ngẩn người một lúc cũng cười theo. Anh quen biết Tô Ngư đâu phải ngày một ngày hai, trước đó còn nhầm cậu là người trung niên ba bốn mươi tuổi, cho nên lúc này biểu hiện của Tô Ngư trong mắt anh lại rất bình thường. Anh hạ giọng nói: "Chẳng qua là do hành động của anh họ khiến cậu ta tò mò về cậu, nên mới mượn cớ thăm phim trường để xem cậu là người như thế nào. Tôi ngăn cản cũng vô dụng, hơn nữa lần này ngăn cản được thì lần sau cậu ta vẫn sẽ tìm được cơ hội. Người này cứ như đứa trẻ không lớn, hồi nhỏ thấy anh họ đối xử tốt với tôi một chút là lại giở trò sau lưng, còn không cho tôi đi mách lẻo."
Tô Ngư bị lời miêu tả của anh chọc cười. Trong ấn tượng của Trầm Tùng, Âu Trần Húc có lẽ vẫn giống như trước kia. Nhưng trong mắt Tô Ngư, làm sao con người ta lại không lớn lên được. Có người như Âu Trần Việt, dù trong hoàn cảnh nào cũng là một khuôn mặt liệt lãnh nghiêm túc, khiến người ta không nhìn thấu suy nghĩ của anh. Cũng có người như Âu Trần Húc, dùng vẻ ngoài bất cần đời che giấu suy nghĩ thật sự trong lòng. Trong ba anh em họ, trong mắt cậu chỉ có Trầm Tùng là người đơn giản nhất, cũng chẳng trách Âu Trần Húc lại thích "bắt nạt" anh.
Trầm Tùng kể không ít chuyện Âu Trần Húc trêu chọc anh trước đây, đến bây giờ anh vẫn còn kính nhi viễn chi, tình cảm dành cho cậu ta kém xa Âu Trần Việt, người anh họ ruột thịt. Trong lòng Tô Ngư cười thầm, không biết Âu Trần Húc có hối hận vì những lần "bắt nạt" trước đây hay không.
"Tiểu Tô, anh họ tôi..." Trầm Tùng đột nhiên không biết mở lời như thế nào, lại lo lắng Tô Ngư sẽ hiểu lầm anh họ mình, nhưng những việc anh họ làm ngay cả anh nhìn cũng thấy mơ hồ, "Thật ra anh ấy là người rất tốt, đối xử với tôi và Âu Trần Húc rất chu đáo, nhất là Âu Trần Húc, không có anh họ, cậu ta cũng không vào được nhà họ Âu."
Tô Ngư giả vờ không hiểu nghiêng đầu nhìn anh: "Cậu đang nói Âu tổng của Âu thị sao? Âu tổng đối xử với tôi rất chu đáo."
Trong lòng lại đang buồn bực, xem đi, hành động thần kinh của người này ngay cả em họ anh ta cũng lo lắng người khác hiểu lầm. Quả thật thân phận địa vị của hai người hiện tại chênh lệch quá lớn, việc đột ngột tiếp cận trong mắt người khác sao có thể không đáng ngờ.
Trầm Tùng trong lòng bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, gật đầu chắc chắn nói: "Đúng vậy, anh họ luôn thưởng thức người có năng lực."
Như thể nói như vậy cũng có thể thuyết phục bản thân hơn, tin rằng anh họ đối với Tô Ngư chỉ là thưởng thức. Nếu... Anh ta có chút không dám tưởng tượng, dù sao cũng là anh ta đẩy Tô Ngư đến trước mặt anh họ.
Tô Ngư giật giật khóe miệng, miễn cưỡng phụ họa: "Đúng vậy, tôi cũng nghe nói không ít chuyện Âu tổng chiêu mộ nhân tài..."
Lời còn chưa dứt, điện thoại vang lên, có tin nhắn đến. Tô Ngư mở ra nhìn thấy dãy số kia, khóe miệng không nhịn được lại co giật, không đùa kiểu này chứ.
Trầm Tùng rất tự giác quay đầu đi để Tô Ngư xem tin nhắn. Tô Ngư mở ra, nhìn thấy tin nhắn từ Âu đại tổng tài.
Âu Trần Việt: Vừa rồi Âu Trần Húc đến chỗ cậu à? Cậu ta không gây chuyện chứ?
Tô Ngư: Đến rồi lại đi, nếu tôi ký hợp đồng với Thịnh Tinh, cậu ta sẽ là ông chủ của tôi.
Nói cách khác, không có chuyện cậu ta xen vào việc ông chủ gây chuyện, ông chủ làm gì cậu ta cũng phải chịu.
Nghĩ một lúc, Tô Ngư lại thêm một câu: Chỉ cần Âu tổng ít chú ý đến tôi một chút, ông chủ Thịnh Tinh sẽ không có nhiều tinh lực để ý đến một nhân vật nhỏ bé như tôi.