Như Một Vì Tinh Tú

Chương 22

Trầm Tùng quay đầu nhìn cậu một cái rồi im lặng, trong lòng cũng không bất ngờ trước câu trả lời của Tô Ngư. Nếu Tô Ngư lập tức đồng ý mới không phù hợp với hình tượng "Một con cá" điềm đạm, chín chắn mà anh quen trên mạng, hoàn toàn không giống một thiếu niên mười tám tuổi mới thi đại học xong.

Ngoài đời, Trầm Tùng là người ít nói, nhưng trong xe cũng không hề có vẻ buồn tẻ hay gượng gạo. Ngay cả khi không trò chuyện, Trầm Tùng nhận ra Tô Ngư cũng không hề tỏ ra khó chịu, mà ngược lại, cậu rất biết cách tự tìm niềm vui cho bản thân.

Lái xe vào bãi đậu, trước khi xuống xe, Trầm Tùng nghĩ ngợi rồi nhắc nhở: "Tuy anh họ tôi trông có vẻ uy nghiêm, khó gần, nhưng thực ra chỉ cần có lý, anh ấy đều nghe được. Tô Ngư, cậu cứ thoải mái nói ra suy nghĩ của mình."

Nhiều người khi gặp anh họ anh đều bị khí thế áp đảo, bởi vì khí chất của anh họ quá mạnh mẽ, khiến người đối diện vô thức yếu thế.

Tô Ngư đang cởi dây an toàn, nghe vậy liền ngẩng đầu lên chớp mắt, cười nói: "Vậy tôi càng phải ôm chặt cái đùi của đạo diễn Trầm như anh rồi, ai bảo anh là em họ của Âu tổng cơ chứ."

Trầm Tùng không ngờ Tô Ngư không những không căng thẳng mà còn trêu chọc mình, gương mặt lạnh lùng cũng nứt ra một khe hở, lộ ra chút ý cười. Sau đó, anh lại ho nhẹ một tiếng, nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ giúp cậu."

Tô Ngư bật cười ha ha, trong lòng đã âm thầm thương thay cho Âu tổng. Anh Cụ này đúng là điển hình "Giúp người ngoài đối phó với anh họ mình" mà.

Chương 21: Tòa nhà Âu Thị

Tòa nhà Âu Thị tọa lạc tại khu vực sầm uất, đất chật người đông của Đế Đô. Toàn bộ 58 tầng của tòa nhà là trụ sở làm việc của tập đoàn Âu Thị. Đứng dưới tòa nhà, ngước nhìn kiến trúc hùng vĩ, Tô Ngư - một quý công tử thời cổ đại - cũng nảy sinh chút cảm giác "ghen tị với người giàu". Thế giới của người giàu dường như quá xa vời đối với cậu ở kiếp này. Dù mới ký hợp đồng phim ảnh, kiếm được số tiền mà bố mẹ cậu cả đời cộng lại cũng không bằng, nhưng chút tự mãn nho nhỏ chưa kịp ló đầu đã bị tòa nhà trước mắt dập tắt hoàn toàn.

Tô Ngư tự kiểm điểm, có phải kiếp này sống quá an nhàn sung sướиɠ khiến cậu thiếu chí tiến thủ rồi không?

Trầm Tùng dẫn Tô Ngư đi vào từ cửa chính. Lễ tân sau khi hỏi rõ thân phận của họ liền mời vào trong, bởi vì thư ký của tổng giám đốc đã đích thân gọi điện thông báo.

Khi bóng dáng hai chàng trai trẻ tuổi biến mất trong thang máy, hai cô gái ở quầy lễ tân mới thì thầm bàn tán.

"Chị thấy không, cậu trai trẻ phía sau đẹp trai quá, không biết có phải là nghệ sĩ mới của Thịnh Tinh không? Chị nói xem, họ có quan hệ gì với Âu tổng mà có thể đến thẳng khu vực văn phòng của tổng giám đốc vậy?"

"Nghệ sĩ nào của Thịnh Tinh mà được tổng giám đốc đích thân tiếp đón chứ? Họ chỉ đến tòa nhà này vào dịp cuối năm thôi. Không phải ai đẹp trai cũng đều làm minh tinh đâu."

Cô gái còn lại lại không cho là vậy. Có mấy ai mà được thư ký Bộc đích thân gọi điện thông báo chứ?



Hai người bước vào thang máy dành riêng cho văn phòng tổng giám đốc. Thư ký Bộc đã đứng đợi sẵn ở cửa thang máy. Khi cửa thang máy mở ra, thư ký Bộc liếc nhìn chàng trai trẻ đi cùng Trầm thiếu gia, rồi mỉm cười nói với hai người: "Trầm thiếu gia là khách quý hiếm hoi ghé đến đây. Hai vị, mời theo tôi. Văn phòng Âu tổng hiện tại không có ai."

"Làm phiền thư ký Bộc rồi. Đây là Tô Ngư, tác giả của "Mặt nạ"." Trầm Tùng nhận ra thư ký Bộc đang quan sát Tô Ngư nên giới thiệu.

"Thư ký Bộc, tôi là Tô Ngư, gọi tôi là Tiểu Tô hoặc Tiểu Ngư đều được." Nụ cười trên gương mặt Tô Ngư rất rạng rỡ, đúng với lứa tuổi mười tám của cậu, khiến người ta không cảm thấy cậu lỗ mãng, hấp tấp.

"Vậy được, tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Tô." Thư ký Bộc là một người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi, đeo kính, trông rất lanh lợi, là một trợ thủ đắc lực.

Nụ cười của Tô Ngư khiến anh cũng bị lây nhiễm, quay đầu nhìn cậu thì không nhịn được mà cười theo. Sau đó, anh nhìn sang Trầm thiếu gia, thầm nghĩ giá mà Trầm thiếu gia cũng cười nhiều hơn một chút thì tốt biết mấy, cứ suốt ngày học theo sếp, lạnh lùng làm gì chứ. Nhìn Tiểu Tô này xem, ai nhìn cũng thấy thích.

Nghĩ vậy, anh lại liếc nhìn Tô Ngư đang thong thả bước trên sàn gạch sáng bóng, toát lên vẻ nhàn nhã, phong thái ung dung cùng với vẻ ngoài ưa nhìn của cậu khiến người ta phải chú ý.

Sáng nay, khi sếp đến đã triệu tập ban lãnh đạo và bộ phận phát triển game, quyết định đầu tư phát triển một game online mới. Vì trước đó không hề có dấu hiệu báo trước nên mọi người trong công ty đều bất ngờ, nhất là sau khi nghe yêu cầu về chất lượng của game mới từ sếp, họ đều hoài nghi liệu khoản đầu tư này có mang lại lợi nhuận tương xứng hay không.