Nuôi Dưỡng Nam Phụ Ốm Yếu

Chương 42

Nàng xách hộp thức ăn bước vào phòng, khẽ gọi: "Văn Triển?"

Gọi xong mới nhận ra, hắn là người câm, gọi hắn có ích gì, chẳng lẽ hắn có thể trả lời sao?

Trong phòng tối om, nàng mò mẫm đi về phía đèn dầu, đặt hộp thức ăn xuống, châm lửa.

Bấc đèn cháy sáng, soi rõ cảnh vật trong phòng, trống huơ trống hoắc, chẳng có chút sinh khí.

"Đi đâu rồi..." Nàng lẩm bẩm.

Lục Vân Sơ cầm đèn dầu đi tìm khắp nơi, cuối cùng tìm thấy hắn ở gian trong cùng, hắn đang đứng bên cửa sổ, yên lặng nhìn trăng.

Nàng bước tới hỏi: "Nhìn gì vậy, chăm chú thế?"

Văn Triển nghe tiếng quay đầu lại, có chút ngỡ ngàng.

Lục Vân Sơ cười tươi, nhìn theo ánh mắt hắn vừa nhìn, trên nền trời xanh thẫm treo một mảnh trăng khuyết trong khiết, mang một vẻ đẹp u tịch, bi thương.

Nàng không thích cảm giác này, thu hồi ánh mắt, hỏi: "Sao không đốt đèn, trong nhà tối om."

Đây chỉ là một câu hỏi bâng quơ, Lục Vân Sơ không mong hắn trả lời, đang định nói tiếp thì thấy Văn Triển lấy từ trong tay áo ra giấy bút, nghiêm túc viết câu trả lời.

Nàng suýt quên mất, Văn Triển có hỏi ắt trả lời.

Hắn viết chữ hơi chậm, trông như không biết trả lời câu hỏi này ra sao, suy nghĩ một hồi, viết ba chữ.

—— Quen rồi.

Lục Vân Sơ im lặng một lát, đổi chủ đề: "Ăn cơm chưa?"

Ngón tay Văn Triển cầm bút than buông ra lại nắm chặt, vài lần lặp đi lặp lại, cuối cùng không viết gì, do dự nhìn Lục Vân Sơ một cái, lắc đầu.

"Sao không ăn?" Lục Vân Sơ luôn tỏ ra rất tức giận vì hắn không biết quý trọng thân thể: "Không phải ta đã xay mè đen cho chàng rồi sao? Uống một chén lót dạ cũng được mà."

Văn Triển có vẻ hoảng hốt, vội vàng viết chữ giải thích:

—— Quen rồi.

Cùng một câu trả lời như trên.

Quen với việc bị bóng tối bao trùm, quen với việc bụng đói cồn cào.

"Trước đây chàng đều như vậy sao?" Lục Vân Sơ thở dài, quen với việc bụng đói meo nên bảo sao dạ dày khó chịu, nàng nhìn hắn chăm chú: "Đừng như vậy nữa, từ nay về sau mỗi ngày phải sống khác với trước kia."

Văn Triển lắc đầu, tỏ vẻ ngạc nhiên với câu nói này của nàng.

—— Khác.

Lục Vân Sơ nghĩ một chút, đúng là khác, trước đây hắn cũng chìm trong bóng tối, không được no bụng, nhưng là bị treo trên xà nhà, chịu đủ tra tấn, suốt ngày không thấy ánh sáng, đến cả ngày đêm thay đổi cũng không thể nhận ra.

Trong lòng nàng khó chịu, lại thấy Văn Triển viết tiếp:

—— Hôm nay đợi nàng.