Chưa kịp chuẩn bị gì, chân đã tự động bước đi, Lục Vân Sơ nhìn lạp xưởng còn chưa kịp dọn, đành bất lực nhìn trời.
Văn Trác canh phòng sân viện của mình nghiêm ngặt, không cho bất kỳ ai bước vào, Lục Vân Sơ hết cách, chỉ có thể đợi bọn họ ra khỏi phủ.
Chẳng biết cốt truyện được an bài thế nào, mong là nam chính vừa ra phủ là nàng có thể chặn lại ngay được, đừng dây dưa, nàng thật sự không muốn lặn lội đường xa đến tận ngoài thành làm loạn ầm ĩ.
Nàng ngồi đợi ở quán trà gần phủ, đợi gần nửa canh giờ mà nam nữ chính vẫn chưa thấy ra, kiên nhẫn hoàn toàn cạn kiệt, mà lại cứ đứng im tại chỗ chờ đợi.
Đang định rủ nha hoàn buôn dưa dưa lê, bỗng dưng mắt hoa lên, cơn buồn ngủ ập đến, nàng khẽ chửi thầm, vị nữ phụ này thật là… ngay cả ở đây mà cũng có thể ngủ gật được.
Khi nàng tỉnh lại lần nữa, trời đã ngả về chiều.
Lục Vân Sơ phát hiện mình đang nằm trên trường kỷ trong căn phòng của quán trà, chắc là đại nha hoàn đã bế nàng tới đây.
Cốt truyện vẫn chưa kết thúc, nàng tức tối đập lên trường kỷ: "Ta ngủ quên mà sao ngươi không gọi ta dậy!"
Đại nha hoàn vội vàng giải thích: "Hôm nay Văn đại công tử chưa ra khỏi phủ, cửa chính không thấy động tĩnh gì, nô tỳ thấy tiểu thư mệt quá, không nỡ gọi tiểu thư dậy."
Ác độc nữ phụ đối xử với nha hoàn mang theo từ nhà này cũng không tệ, chẳng hề đánh mắng, mà xoa xoa thái dương nói: "Chắc là đã cải trang rồi lặng lẽ đi rồi." Giọng nàng vừa như trách móc vừa như thở dài: "Hắn luôn như vậy, khó đoán, khó gần, như một kho báu kín cổng cao tường, nếu không phải như thế, ta cũng không cần phải gả vào Văn phủ, chỉ để được gần hắn hơn một chút."
Nói xong, nàng cảm thấy người nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng diễn xong phân đoạn này rồi.
Nhìn sắc trời, nàng thấy có chút bất an, cả ngày nay chưa về phủ, không biết Văn Triển có ăn uống gì không.
Lục Vân Sơ vội vã xách váy xuống lầu, đến sảnh lớn mới sực nhớ ra mình khó khăn lắm mới ra ngoài một lần, không thể dễ dàng lãng phí như vậy, thế nên đã mua một ít đồ ăn mang về phủ.
Lúc trở về sân, trời đã tối hẳn, đen kịt một mảng.
Lục Vân Sơ cảm thấy mình như trở về cái ngày đầu tiên xuyên không đến đây, nhất thời có chút ngơ ngẩn.
Bóng trăng lạnh lẽo, rọi xuống người nàng, thúc giục nàng bước nhanh hơn.
Gian phòng không đốt đèn, dường như sắp tan vào bóng tối.