Làm Mỹ Nhân Yếu Đuối Trong Game Vô Hạn

Quyển 1 - Chương 1: Phó bản Trường cấp ba Phong Kiều

"Vào rổ chưa?!"

"Quao!! Vào rồi vào rồi, cú ném ba điểm!"

"Móa! Bàn thắng quyết định!!"

"Tạ Trí quá đỉnh!"

"Tạ Trí! Tạ Trí! Tạ Trí!"

Đầu óc rối tinh rối mù dần dần tỉnh táo theo từng tiếng la hét của những người xung quanh, Kỷ Tô lắc lắc cái đầu vẫn còn choáng váng của mình, ánh nắng chói lóa rọi vào mắt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cho tròng mắt nhạt màu của cậu hơi run lên.

Ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo nắm lấy tia nắng rơi lên tay, đầu ngón tay gập lại nhưng không hề có cảm giác cứng nhắc và đau đớn như bình thường, mà lại mềm dẻo đến mức giống như đang mơ.

Nhưng nếu nói đây là một giấc mơ thì nó cũng quá chân thật.

Kỷ Tô chưa kịp phân biệt được đây là thật hay mơ thì nữ sinh bên cạnh đã phát ra một tiếng hét có số đề-xi-ben cực cao.

"Tránh ra, tránh ra... mau tránh ra đi!"

Kỷ Tô trốn sang một bên theo bản năng, nhưng vẫn bị chậm nửa bước.

Có thứ gì đó đen thui bay về phía cậu với tốc độ cực nhanh...

Mãi cho đến khi nó đập mạnh vào vai cậu, Kỷ Tô mới nhận ra đó là một quả bóng rổ.

Từ xương bả vai truyền đến cảm giác đau nhức, Kỷ Tô đau đến mức tầm nhìn trước mắt trở nên tối sầm, lực đập cực mạnh khiến cậu lập tức ngã xuống đất.

Cậu cứ ngỡ lần này sẽ lại giống như mọi khi - bị ngã gãy tay hoặc gãy chân, hoặc là bất hạnh hơn nữa - gãy mất vài cái xương sườn.

Nhưng khi cẩn thận cảm nhận một phen, ngoài cảm giác đau âm ỉ vì bả vai bị đập trúng, những phần khác trên cơ thể đều ổn cả, không hề thấy đau đớn gì.

"Đập trúng ai?"

Có người chần chừ một lúc, rồi mới nói với giọng điệu không chắc chắn: "Vị trí đó... hình như là Kỷ Tô hay sao ấy."

Người bạn đi cùng lộ vẻ khinh thường, cười khẩy: "... Kỷ Tô? Cậu ta lại bày trò hay là cố tình chơi trội nữa chứ gì?"

Thiếu niên với vóc người mảnh khảnh ấy cúi đầu, không thể thấy rõ sắc mặt, tay phải che bả vai bị đập trúng của mình, ngồi dưới đất cứ như đã bị bóng đập cho ngớ người, chẳng nói lời nào.

Nam sinh mắt một mí ghét bỏ liếc Kỷ Tô, cao giọng nói: "Trịnh Ngọc, Kỷ Tô bị cậu ném bóng trúng thê thảm như vậy, cậu không qua xin lỗi à?"

Miệng thì kêu người ta xin lỗi, nhưng giọng điệu lại tràn ngập ác ý và chế nhạo.

Trịnh Ngọc vội vàng chạy tới nhặt bóng, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn Kỷ Tô bị ngã dưới đất một cái nào, chỉ nhặt quả bóng rổ lên rồi tiện tay đập mấy lần xuống đất.

Có vẻ như đối với cậu ta, đối phương còn lâu mới có giá trị bằng quả bóng trong tay cậu ta.

Còn về chuyện có bị thương hay không thì lại càng không quan trọng.

"Cậu ta cố tình chạy ngay tầm ném bóng của tôi chứ gì? Tôi còn chê cậu ta đυ.ng vào làm bẩn quả bóng của tôi đấy chứ, kêu tôi xin lỗi cậu ta hả, đừng có nằm mơ."

Nam sinh mắt một mí cố tình gây hấn kia nghe vậy thì cười nói: "Cũng đúng, ai mà biết được trên người thằng này có vi-rút gì hay không, người bình thường như chúng ta vẫn nên tránh xa cậu ta một chút thì hơn."

Trịnh Ngọc nhổ toẹt một phát: "Đang chơi bóng rổ yên lành, má nó xui quá!"

...

Kỷ Tô cảm nhận được ác ý từ mọi người, nhưng cậu cũng không lộ biểu cảm gì với chuyện đó, bởi lẽ cậu vẫn đang trong trạng thái sốc nặng.

Cậu nhéo mạnh vào vai mình một cái, khiến cơ bắp vốn đang đau nhức càng đau hơn, thế nhưng cậu vẫn không dừng tay, mà ngược lại còn tăng thêm lực, mãi cho đến khi chạm vào phần xương cứng cáp.

Đây là những chiếc xương hoàn toàn khỏe mạnh, không phải như trước kia - cứ va chạm một chút là sẽ gãy.

Hốc mắt cậu cay xè, suýt chút nữa đã khóc òa lên.

Kỷ Tô mắc bệnh xương giòn cực kỳ nghiêm trọng.

Đây là một căn bệnh di truyền, còn được gọi là bệnh búp bê sứ, những ai mắc phải căn bệnh này sẽ có xương cốt cực kỳ yếu ớt, chẳng khác gì búp bê sứ mỏng manh dễ vỡ, chỉ cần va chạm nhẹ một chút thôi cũng có khả năng bị gãy xương, chỉ cần một cú ngã đơn giản thôi cũng có khả năng bị gãy vài khúc xương trong cơ thể.

Từ khi còn bé, Kỷ Tô đã không thể chạy nhảy chơi đùa như người bình thường, theo những gì cậu có thể nhớ được thì hầu hết thời gian cậu đều nằm trong bệnh viện.

Với cái cuộc sống mà chỉ cần liếc mắt là đã có thể nhìn thấy hồi kết, thế nhưng vẫn phải chịu đựng sự dày vò của cơn đau từng giờ từng phút này, thà chết sớm còn thoải mái hơn.

Nhưng ngay giây phút Kỷ Tô đã hết hy vọng với cuộc đời mình, một thứ tự xưng là "hệ thống" lại xuất hiện.

Đối phương hứa hẹn là sẽ khôi phục sự khỏe mạnh cho cơ thể cậu, nhưng với điều kiện là cậu phải vượt qua được các phó bản trong game thoát hiểm, kiếm được đủ điểm tích lũy.

Vì muốn có một cơ thể khỏe mạnh nên Kỷ Tô đã chấp nhận ký kết với hệ thống.

[Đã đưa cậu vào phó bản cấp F dành cho người chơi mới.]

[Trường cấp ba Phong Kiều là một ngôi trường trung học được quản lý theo kiểu khép kín, nơi đây có đội ngũ giáo viên hùng hậu và những học sinh giỏi hàng đầu, mỗi năm đều sẽ gửi một số lượng lớn những học sinh tốt nghiệp loại xuất sắc đến cho các trường đại học danh tiếng. Mãi cho đến khi có một sự việc xảy ra khiến ngôi trường cấp ba này dần dần trở nên quái lạ.]

[Điều kiện qua màn: Phó bản dành cho người mới không có điều kiện qua màn riêng biệt, chỉ cần sống sót qua bảy ngày thì sẽ được xem như đã qua màn.]

[Thiết lập nhân vật: Cậu là một kẻ trăng hoa, thích giăng lưới khắp nơi, cực kỳ mê mẩn những người có nhan sắc, chỉ cần gặp ai hợp gu thì sẽ không nhịn được tỏ tình với người ta. Hiện giờ cậu đang la liếʍ ba nam thần chất lượng cao cùng một lúc, nhưng nam thần mãi mà chẳng chịu vào lưới của cậu, khiến cậu trở thành trò cười.]

[Sắp sửa đổi mới nhiệm vụ cá nhân.]

[Nhiệm vụ 1: Tỏ tình với Tạ Trí.

Nhiệm vụ 2: Nói lời yêu thương với Hạng Huyền.

Nhiệm vụ 3: Xác định mối quan hệ với Diệp Hướng Nam.]

[Phó bản dành cho người mới này chỉ có một người chơi, chúc người chơi chơi game vui vẻ.]

[Hệ thống 5210 sẽ hết lòng phục vụ cậu.]

Kỷ Tô vốn đang nghiêm túc lắng nghe, nhưng khi nghe hệ thống nói xong phần thiết lập nhân vật thì vẻ mặt cậu càng lúc càng phức tạp.

So với nhiệm vụ "sống sót bảy ngày thì mới qua màn" kia, thứ khiến cậu bận tâm nhiều hơn chính là...

Cậu ôm nỗi ngờ vực hỏi lại hệ thống: [Tỏ tình với... ba người sao?]

Hệ thống: [Nói chính xác hơn, cậu chỉ cần tỏ tình với một mình Tạ Trí.]

Kỷ Tô: [...]

Cậu cẩn thận lật xem danh sách nhiệm vụ cá nhân mà hệ thống đã giao, dù là lời mô tả "trăng hoa thích giăng lưới" hay là việc phải bày tỏ tình yêu với ba mục tiêu thì đều làm cậu thấy nhức nhức cái đầu.

[Nếu không hoàn thành nhiệm vụ cá nhân thì có bị ảnh hưởng gì không?]

[Sẽ ảnh hưởng đến việc đánh giá điểm số. Nguyện vọng của cậu cần rất nhiều điểm tích lũy, kiến nghị cậu nên cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ cá nhân.]

Hệ thống im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: [Suy xét việc cậu là người chơi mới, hệ thống sẽ đưa ra gợi ý cho cậu trong những tình huống phù hợp.]

[Hiện giờ chính là một cơ hội tốt.]

Hệ thống tăng âm lượng lên: [Tạ Trí vừa mới đấu một trận bóng rổ khốc liệt, nay đúng là lúc vừa nóng vừa khát, cậu có thể đưa chai nước mà mình đang cầm trong tay cho hắn, nhằm làm tăng thiện cảm của đối phương với mình.]

Kỷ Tô nghe vậy thì cúi đầu, thấy tay trái của mình quả thật đang cầm một chai nước khoáng chưa mở.

Chỉ có điều là vì ban nãy cậu mới té ngã nên trên thân chai bị dính một lớp bụi đất dơ hầy.

Kỷ Tô không khỏi chần chừ, như này mà cũng làm được ư?

Hệ thống chỉ rõ vị trí của Tạ Trí cho cậu.

Nam sinh cao 1 mét 88 với vóc người cực kỳ vượt trội, một khuôn mặt cực kỳ điển trai, đôi mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng, làm cho tất cả mọi người xung quanh đều bị lu mờ.

Khi Kỷ Tô nhìn qua đó, nam sinh ấy đang vén áo lên chà lau mồ hôi trên trán, để lộ sáu múi cơ bụng.

Dường như đã nhận thấy tầm mắt của Kỷ Tô, Tạ Trí hơi nhíu mày, thả áo trở xuống.

Kỷ Tô lập tức siết chặt chai nước trong tay, căng thẳng đến nỗi sắp đi chân nọ xọ chân kia, nhưng cậu vẫn tiếp tục cất bước về phía Tạ Trí.

Từng ánh mắt không rõ ý tứ dồn vào bóng dáng gầy yếu của cậu, nếu không chứa ác ý chờ xem trò hay thì chính là phiền chán đối với việc cậu lại la liếʍ người khác.

"Ha, chẳng lẽ cậu ta sống trên đời này chỉ để dụ dỗ đàn ông thôi à?"

"Người ta ghê gớm quá chừng luôn mà, dụ ba người cùng một lúc, nếu là cậu thì cậu làm được không?"

"Đừng có chọc cười tôi, chó liếʍ* cũng không la liếʍ bằng cậu ta."

(*) chó liếʍ: chỉ những kẻ bất chấp tất cả để lấy lòng một người nào đó, dù biết người ta không thích mình

"Cậu nhìn đi, thấy có ai để ý đến cậu ta hay không? Tạ Trí cũng sắp bị cậu ta làm cho mắc ói."

"Vậy nếu đúng như lời cậu nói, chẳng lẽ Hạng Huyền phải lên xe lửa bỏ chạy ngay trong đêm luôn à?"

"Người ta đã từ chối nhiều lần như vậy rồi, thế mà vẫn nhào tới vô liêm sỉ như vậy, tường thành cũng không dày bằng da mặt cậu ta."

Bọn họ hoàn toàn không kiêng dè gì, dùng âm lượng vừa đủ cho Kỷ Tô nghe thấy, hoàn toàn chẳng thèm bận tâm đến cảm nhận của Kỷ Tô. Nói cách khác, họ chính là cố tình muốn thấy Kỷ Tô bị mất mặt.

Những câu từ mang ác ý không thèm che giấu khiến sống lưng Kỷ Tô căng chặt trong thoáng chốc, có vài lời mà cậu phải gắng hết sức thì mới hiểu được ý nghĩa, nhưng những từ ngữ trực quan như là "mắc ói", "mặt dày" thì cậu nghe là hiểu ngay.

Cũng chẳng biết chủ cũ của thân xác này đã làm gì mà mọi người lại căm ghét cậu ấy như vậy.

Tạ Trí cao hơn cậu cả nửa cái đầu, đứng trước mặt tạo cảm giác cực kỳ áp lực.

Những lời mà Kỷ Tô đã chuẩn bị kỹ trước đó đột nhiên mắc kẹt.

Cậu nhéo nhéo vào lòng bàn tay để cổ vũ cho chính mình, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu.

Nắng vàng rực rỡ rọi lên mặt Kỷ Tô, cứ như dát lên một lớp ánh sáng ấm áp dịu dàng và tỉ mỉ.

Làn da của thiếu niên ấy sạch sẽ và mịn màng như tuyết đầu mùa, không có một chút tì vết nào, mặt mày lại bị một vẻ đau yếu vừa nhẹ vừa mềm bao quanh, tựa như một món đồ sứ đẹp đẽ dễ vỡ, cần người ta phải tỉ mỉ che chở.

Về mặt lý thuyết thì người ốm yếu bệnh tật thường có màu môi tái nhợt, thế nhưng môi của Kỷ Tô lại có màu đỏ tuyệt đẹp.

Màu đỏ ấy đậm đà đến mức dường như chỉ cần hút nhẹ một cái là có thể hút ra được nước sốt thơm ngọt.

Đây là khuôn mặt được Chúa sáng thế thiên vị vô bờ bến, được phác họa tỉ mỉ bằng những màu sắc riêng biệt, xứng với mấy chữ "da trắng như tuyết, mặt đẹp như hoa", đẹp không sao tả xiết.

Đồng thời cũng giống như một bức tranh phong cảnh được tạo nên bằng nhiều lớp màu dày và đậm, kết hợp giữa ngây thơ và sắc dục, đan xen giữa vẻ đẹp thuần khiết và sắc thái quyến rũ.

Tất cả những người đang có mặt ở đây đều không thể ngờ được, rằng Kỷ Tô lại... xinh đẹp nhường ấy.

Dung mạo hớp hồn người ta chính là thứ vũ khí lợi hại nhất, sân bóng rổ chật kín người thế mà lại có vài giây lặng ngắt như tờ.

Người bị tác động nhiều nhất chính là Tạ Trí đứng ngay trước mặt Kỷ Tô.

Trong đầu Tạ Trí nổ ầm ầm, cứ như có mấy chiếc ô tô lái qua cùng lúc.

Những lời sỉ nhục sắp buột miệng thốt ra đều bị hắn vứt hết ra sau đầu.

Con ngươi đen sâu thẳm nhìn đăm đăm vào Kỷ Tô đang ngẩng mặt nhìn mình, quan sát một mạch từ đôi mắt màu hổ phách xuống dưới, xuống đến cánh môi đỏ thắm rõ nét.

Hóa ra Kỷ Tô... trông như thế này?

Sao lại liễu yếu đào tơ, đẹp chẳng khác gì búp bê vậy?

Một luồng nhiệt bốc lên bên trong cơ thể, dường như ngay cả máu cũng bắt đầu sôi lên.

Tạ Trí bỗng cảm thấy hơi nóng, luồng nhiệt này đến quá đột ngột, hơn nữa còn nóng hơn nhiều so với lúc chơi bóng hồi nãy.

Hắn nhìn chai nước mà Kỷ Tô đang cầm, dùng giọng trầm thấp hỏi: "Cho tôi à?"

Kỷ Tô ngơ ngác trả lời: "À, phải."

Nam sinh vươn tay nhận lấy, nhẹ nhàng vặn nắp chai ra, trái cổ lăn lên lăn xuống vài lần, đã uống hết hơn nửa chai nước.

Trong thời tiết cực kỳ nóng thế này, nước lạnh đã biến thành nước ấm từ lâu, uống vào miệng cũng không ngon lắm, thế mà chẳng hiểu sao Tạ Trí lại cứ cảm thấy chai nước này có vị ngọt.

Giống như... mùi hương trên người Kỷ Tô vậy.

Chai nước này không phát huy được tác dụng giải khát của nó, ngược lại còn làm cho Tạ Trí thấy nóng hơn.

Nam sinh cấp ba trẻ tuổi chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác như vậy, cũng chưa từng nhìn thấy người nào xinh đẹp như vậy.

Hắn nhìn chằm chằm vào Kỷ Tô không hề chớp mắt, giọng hơi khàn: "Cảm ơn."

"Không... không có chi."

Tạ Trí dễ nói chuyện hơn nhiều so với trong dự kiến, nhưng thần kinh của Kỷ Tô vẫn không thể thả lỏng được.

Tạ Trí thật sự quá cao, bóng của hắn đổ xuống có thể hoàn toàn che phủ cậu.

Có thể mơ hồ thấy đường nét của cơ bắp trên cánh tay hắn, chúng được giấu dưới tay áo ngắn to rộng, hơi hơi phồng lên, hiện diện cực kỳ rõ ràng.

Kỷ Tô vốn tưởng rằng đối phương sẽ buông lời khó nghe với cậu như những người khác, nào ngờ Tạ Trí cứ thế nhận nước của mình dễ dàng như vậy, và có vẻ như...

Cảm nhận của Tạ Trí về mình... hình như cũng không tệ lắm?

Kỷ Tô hơi ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn Tạ Trí một cái.

Nam sinh ấy vẫn luôn chú ý đến hành động của cậu, vừa khéo bắt gặp ánh nhìn lén lút của cậu: "Muốn nhìn thì cứ quang minh chính đại mà nhìn, đâu phải không cho cậu xem."

Kỷ Tô lập tức thu hồi ánh mắt, cứ như một chú thỏ con bị dọa giật mình.

Vừa dễ thương vừa tội nghiệp.

Tạ Trí đưa lưỡi chạm vào răng mình, cười khẽ rồi nói: "Sao nhát quá vậy?"

"Tôi nhớ là cậu tên Kỷ Tô nhỉ?"

Kỷ Tô chẳng hiểu ra sao, chỉ biết gật gật đầu, đáp một tiếng ừm.

Trong vài giây im lặng, nam sinh không có kinh nghiệm gì đã chọn ra được cách bắt chuyện tốt nhất từ những biện pháp hiện có.

Tạ Trí nói: "Trong trường mới mở một tiệm trà sữa, tôi vẫn luôn muốn tới xem thử, cậu đi chung với tôi đi?"

Dù hắn đã cố tình giảm tốc độ nói lại, nhưng trong lúc lơ đễnh vẫn để lộ chút vẻ nóng lòng.

Tạ Trí xưa nay chưa bao giờ có hứng thú với mấy loại đồ uống ngọt lịm kia, chỉ là vô thức muốn tìm một cái cớ để ở cùng Kỷ Tô.

Vả lại, thiếu niên này thoạt nhìn chẳng khác gì một con mèo nhỏ xinh đẹp quá mức, mềm như cục nếp, hẳn là sẽ thích uống mấy loại trà sữa ngọt ngấy này.

Kỷ Tô trầm mặc một lát, nhớ đến thiết lập nhân vật và nhiệm vụ của mình, vừa định đồng ý thì bỗng có tiếng chuông điếc tai vang lên.

Giọng nói máy móc lạnh nhạt của hệ thống cũng vang lên ngay sau đó: [Ngày đầu tiên, tốt nhất là đừng trốn học.]

Kỷ Tô đành phải khéo léo từ chối Tạ Trí.

Tạ Trí hoàn toàn không ngờ được là mình sẽ bị từ chối, mặt lộ vẻ ngơ ngẩn trong thoáng chốc.

Và chỉ trong khoảnh khắc bần thần ấy, Kỷ Tô đã nhanh chóng chạy xa khỏi hắn.

Tạ Trí vừa định đuổi theo thì một đám người cầm khăn lông và nước đá đã xông lên, lập tức chặn kín đường đi.

Có người nhìn theo bóng lưng rời đi của Kỷ Tô, hồn vía cũng bị câu đi mất.

"Đó là Kỷ Tô hả?"

"Cậu ấy... trông như vậy ư?"

"Má nó đẹp thế, đẹp thấy mẹ luôn."

"Tôi mà có ngoại hình như vậy thì tôi cũng trăng hoa, ngày nào cũng giăng lưới, chỉ ba người thôi làm sao mà đủ? Tôi bắt ba chục người luôn."

"Đậu má, tôi cũng muốn chui vào cái lưới đó!"