Người đàn ông mặt nạ chẳng buồn liếc nhìn con nai. Hắn nghiêng người, chống hai tay lên cạnh bàn, vây cô vào giữa thân hình to lớn của hắn.
Đôi mắt xanh lam như đá quý của hắn dán chặt vào cô, chăm chú như thể cô là một loại sinh vật kỳ lạ mà hắn chưa từng gặp.
"Lẽ ra tôi định gϊếŧ cô ngay." Hắn khẽ nói "Con chuột nhỏ lạc vào đàn cừu… thứ dơ bẩn thừa thãi."
Nói rồi, hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt và mái tóc dài của cô.
Nhưng đây không phải là cách người ta vuốt ve một con người.
Bàn tay hắn miết mạnh từng chút một, như thể đang chạm vào một con mèo hay loài thú nhỏ nào đó.
"Nhưng có vẻ như cô thông minh hơn cả bầy cừu."
Người đàn ông mặt nạ nhếch môi cười.
"Làm thú cưng thì không phải chết, đúng không? Rất lanh lợi." Hắn nói "Có nên chiều ý cô không đây? Sao cô không trả lời?"
"…"
Nhậm Từ mím chặt môi.
Hai anh em này, tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Không chỉ đơn thuần là việc người anh trước mặt cô vui buồn thất thường, còn có thể trò chuyện một cách "bình thường."
Người em không hề có ý định gϊếŧ Nhậm Từ. Nhưng mỗi khi đối diện với người anh, Nhậm Từ luôn như đang bước trên ranh giới giữa sống và chết.
"Tôi…" Trong tình trạng căng thẳng cực độ, phản ứng của Nhậm Từ trở nên vô cùng nhanh nhạy: "Tôi chẳng có gì để nói."
Cô cẩn thận nhấc hai tay lên.
Nhậm Từ không dám chạm vào hắn, chỉ sợ rằng hắn sẽ lại nảy sinh ý định gϊếŧ cô. Thay vào đó, cô chủ động mở rộng cơ thể, ngẩng cao đầu, phơi bày toàn bộ những điểm yếu chí mạng như cổ, tim, và bụng trước mặt hắn.
"Ngài nắm giữ sự sống của tôi." Nhậm Từ khẽ nói "Giống như con nai này, dù tôi nói gì cũng không thể thay đổi sự thật đó."
【Mục tiêu công lược: "Mặt nạ" hảo cảm +1, hảo cảm hiện tại: 5.】
【Mục tiêu công lược: "Mặt nạ" sát ý +1, sát ý hiện tại: 91.】
【Mục tiêu công lược: "Mặt nạ" sát ý +1, sát ý hiện tại: 92.】
【Mục tiêu công lược: "Mặt nạ" sát ý +1, sát ý hiện tại: 93.】
…
【Mục tiêu công lược: "Mặt nạ" sát ý +1, sát ý hiện tại: 99.】
Hàng loạt âm thanh thông báo của hệ thống vang lên bên tai Nhậm Từ. Cùng lúc đó, đồng tử màu xanh lam gần ngay trước mắt cô bỗng nhiên giãn rộng.
Sự vui mừng và kích động thuần túy tràn ngập trong ánh mắt hắn. Qua lớp mặt nạ, hơi thở của người đàn ông trở nên gấp gáp hơn bao giờ hết. Hắn nắm lấy mặt Nhậm Từ, áp sát gần như chạm vào cô.
"Giống như con nai này?"
Hắn lặp lại, tiếng cười đầy phấn khích:
"Vậy tôi cũng nên cắt cổ cô sao? Hay là mở toang bụng cô ở đây, xẻ thịt cô từng miếng một rồi ném vào lò lửa…"
Lời hắn chưa kịp nói hết.
Tay hắn siết chặt khuôn mặt Nhậm Từ đến mức cô khẽ rên lên đau đớn. Đúng lúc đó, cánh cửa phía sau hầm lạnh bị đẩy tung ra.
Cánh cửa đập mạnh vào tường, tiếng vang lớn đến mức khiến cả Nhậm Từ lẫn người đàn ông đều giật mình.
Hắn quay đầu lại, nhường tầm nhìn về phía cánh cửa.
Qua vai hắn, Nhậm Từ nhìn thấy một bóng người cao lớn đội chiếc mặt nạ tương tự, đang đứng yên lặng trước cửa hầm lạnh.
Là người em đã tìm tới.
Bóng dáng cao lớn đứng sừng sững bên khung cửa, đầu đội mặt nạ, khoác chiếc áo khoác dày cộp, ngay cả đôi tay cũng được bao bọc trong găng tay da. Cả người như hòa vào bóng tối.
Chỉ có đôi mắt vàng rực lộ ra, lặng lẽ dõi về phía bàn lạnh ở trung tâm.
Khi ánh mắt ấy chạm tới Nhậm Từ, toàn thân cô bất giác cứng đờ.
Toang rồi.
Nhậm Từ lập tức cảm thấy có điều không ổn.
Người em trai dường như có một sự chiếm hữu cực đoan đối với những thứ mà hắn coi là "vật sở hữu" của mình, kèm theo cả thói quen sạch sẽ đến đáng sợ. Hắn thậm chí không chịu được mùi từ quần áo bẩn của Nhậm Từ, vậy mà bây giờ cô lại dính đầy máu me khắp người, không còn đơn thuần là vấy bẩn bởi bụi đất nữa.
Người đàn ông đứng ở cửa lặng lẽ cất bước.
Ánh mắt vàng rực của hắn khóa chặt vào mắt Nhậm Từ, từng bước tiến lại gần.
Nhậm Từ vẫn bị người anh giam cầm trên mặt bàn, toàn thân căng cứng, nhắm chặt mắt đầy lo sợ.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, một bước, hai bước, cuối cùng dừng lại ngay bên cạnh mặt bàn. Dù không mở mắt, cô cũng có thể cảm nhận được sự hiện diện không thể bỏ qua của một cơ thể khác gần sát ngay bên.
Cô đã nghĩ rằng người em trai sẽ nổi giận.
Dựa trên hành vi trước đây của hắn, chẳng hạn như thô bạo ném cô vào dưới vòi sen, thì lần này rất có thể hắn sẽ làm điều gì đó quá khích hơn.
Nhưng điều đó đã không xảy ra.
Không gian trở nên quá yên tĩnh, tĩnh lặng đến mức trong nỗi sợ hãi, sự tò mò của Nhậm Từ lại trỗi dậy.
Cô khẽ mở mắt ra.
Người em trai dừng lại trước mặt bàn, dường như chẳng thèm nhìn Nhậm Từ hay anh trai của mình. Hắn rút ra một con dao mổ.
Âm thanh sắc lạnh của lưỡi dao vang lên, khiến Nhậm Từ bất giác nuốt nước bọt.
Thế nhưng, ngay giây tiếp theo, lưỡi dao ấy không hề hướng về phía cô, mà lại hạ xuống con nai đã chết từ lâu.