Nhậm Từ nhắm nghiền mắt.
Nhưng áp lực từ lưỡi dao bỗng chốc biến mất. Người đàn ông siết chặt chuôi dao, lật cổ tay, đâm thẳng một nhát vào khí quản của con nai cái.
[Mục tiêu công lược: “Mặt nạ” – Giá trị sát ý -9. Giá trị sát ý hiện tại: 90.]
Sự giãy giụa kịch liệt của con nai tắt lịm nhanh chóng, chỉ còn lại sự tĩnh lặng đáng sợ.
Con nai cái yếu ớt bộc phát sức lực cuối cùng, nó cố gắng gượng đứng lên nhưng lại khuỵu xuống, hơi thở trở nên dồn dập và gấp gáp, máu đỏ tươi không ngừng trào ra từ mũi miệng.
Nhậm Từ muốn quay đầu đi chỗ khác, nhưng người đàn ông đeo mặt nạ đã nhanh chóng bóp chặt lấy mặt cô, ép cô phải nhìn chằm chằm vào con nai đang dần tắt thở.
Không chỉ vậy, hắn còn nắm lấy tay cô, đặt lên mạch đập của con vật.
"Có cảm nhận được không?"
Giọng nói của hắn trầm thấp, như một lời thì thầm mang theo nụ cười lạnh lẽo vang lên bên tai cô:
"Sinh mạng đang dần rời khỏi tay cô."
Nhịp đập dưới tay cô yếu dần, rồi hoàn toàn biến mất. Đồng tử của con nai từ từ giãn ra, sự giãy giụa cuối cùng nhanh chóng nhường chỗ cho cái chết.
Nhậm Từ không cần suy nghĩ cũng cảm nhận được niềm hân hoan rõ rệt của người đàn ông.
Hắn thực sự phấn khích vì đã gϊếŧ chết con nai cái này... Và Nhậm Từ cũng hiểu rõ, mục tiêu ban đầu của hắn không phải con nai, mà chính là cô.
Nếu con nai không xuất hiện vào lúc hắn giơ súng, rất có thể viên đạn ấy đã xuyên qua chân cô.
Con nai đã chết thay cô.
Nhậm Từ quay đầu, nhìn thẳng vào khuôn mặt giấu sau chiếc mặt nạ:
"Bây giờ, tôi và anh là đồng phạm rồi đúng không?"
"Đồng phạm?"
Người đàn ông nheo mắt, nghiêng đầu.
Đôi mắt xanh lam ánh lên một chút khó chịu. Nếu không phải lúc này hắn toàn thân đẫm máu, chiếc mặt nạ lạnh lẽo che đi nét mặt, thì biểu cảm ấy trông chẳng khác gì một đứa trẻ đang bực bội.
"Là tôi đã bắn trọng thương nó, cũng chính tay tôi kết liễu nó." Giọng điệu của hắn nghe như thể cô vừa cướp mất công lao của hắn, đầy vẻ bất mãn "Liên quan gì đến cô?"
Nói xong, người đàn ông cuối cùng cũng buông tay khỏi Nhậm Từ.
Áp lực đè nặng sau lưng cô biến mất trong tích tắc. Hắn nhấc xác con nai chết lên vai một cách dễ dàng, rồi đứng dậy, quay đầu lại nhìn Nhậm Từ.
Cô vẫn quỳ trên nền đất, chiếc áo phông trắng rộng thùng thình của em trai cô mặc trên người trông như một chiếc váy.
Chiếc "váy" ấy đã nhuốm đầy máu, khuôn mặt và tóc cô cũng dính máu đã bắt đầu khô cứng, bết chặt vào nhau.
Hình ảnh của cô lúc này không khác gì con nai cái vừa chết khi nãy.
Người đàn ông mặt nạ bỗng bật cười lớn.
[Mục tiêu công lược: “Mặt nạ” – Độ hảo cảm +1. Độ hảo cảm hiện tại: 4.]
Nhậm Từ mở to mắt: Hả?
Cái độ hảo cảm này từ đâu mà ra chứ?!
Cô còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đã lại cúi xuống.
Cánh tay rắn chắc nhấc bổng cô lên khỏi mặt đất một cách nhẹ nhàng, như thể đang ôm lấy một chú thỏ hay con gà con.
Đôi chân Nhậm Từ lập tức lơ lửng trên không, còn cơ thể cô bị hắn ôm sát vào người, vòng tay siết chặt quanh eo.
Sau đó, hắn bước đi về phía sân sau.
Nhậm Từ: "…"
Hắn vẫn đang vác con nai, vậy mà chỉ dùng một tay đã nhấc bổng cô lên như vậy. Đây thật sự là sức mạnh của con người sao?
Hơn nữa… quá đáng quá rồi! Cô đâu phải là con thỏ hay búp bê cơ chứ.
"Thả tôi xuống." Nhậm Từ lên tiếng phản đối "Tôi tự đi được mà, tôi cũng không có ý định chạy trốn!"
"Im lặng."
Người đàn ông mặt nạ đang có tâm trạng rất tốt, đến mức hắn chẳng buồn đe dọa cô, chỉ nói với giọng chế nhạo:
"Con mồi thì nên có ý thức của con mồi."
Tên này...
Nhậm Từ nắm chặt tay thành nắm đấm: Muốn đấm hắn hai phát quá! Đồ biếи ŧɦái đáng bị ăn đòn.
Nhưng sức cô thực sự không đủ để giằng ra. Sau vài lần vùng vẫy vô ích, cô đành từ bỏ, để hắn ôm như xách một chú thỏ về phía sân sau.
Đôi chân cô vẫn lơ lửng giữa không trung. Nhậm Từ cố gắng không nhìn vào người đàn ông mặt nạ, cũng như cái đầu con nai đang thõng xuống bên vai trái mình.
Ánh mắt cô vô thức liếc sang phải, vừa lúc nhìn thấy một chiếc điện thoại bàn được đặt ở góc phòng khách khi hắn ôm cô băng qua hành lang.
Có thể gọi báo cảnh sát không?
Suy nghĩ này lóe lên trong đầu cô.
Dù trong phim kinh dị, báo cảnh sát gần như chẳng có tác dụng gì, nhưng thử vẫn tốt hơn là không làm gì.
Cô cần nhanh chóng giành được lòng tin của ‘Mặt Nạ’... bất kể là ai trong hai người anh em.
Người đàn ông cao lớn cứ thế mang cô trở lại căn hầm lạnh dưới tầng.
Hắn bật đèn. Ánh sáng lạnh lẽo tràn ngập căn phòng. Hắn đặt cả con nai và Nhậm Từ lên cùng một chiếc bàn lớn ở trung tâm.
Hóa ra chiếc bàn này dùng để xử lý con mồi...
Tim Nhậm Từ trĩu nặng.
"Tôi nên xử lý cô thế nào đây?"