Npc Xinh Đẹp Yếu Ớt

Chương 17-2: Cái chết của Công tước

Hệ thống giải thích: “Nhiệm vụ phụ cần người chơi tự mình khám phá, bổ sung thông tin phó bản. Khi phát hiện tiến độ khám phá vượt 40%, nhiệm vụ sẽ được công bố.”

Xem ra nơi này không thể không đi được. Vân Nha cố gắng kiềm chế cảm xúc, đáp lễ một cách miễn cưỡng: “Được thôi.”

Nhân cơ hội này, cậu có thể tránh mặt A Nặc và Arthur, tạm thời được yên tĩnh đôi chút.

Vân Nha thầm nghĩ, còn về tà linh trong tòa lâu đài cổ kia, chắc không đuổi theo đây chứ?

Lại Đức Lị Á hành động với một hiệu suất đáng kinh ngạc. Không biết hắn đã thuyết phục A Nặc và những người khác thế nào, mà có thể thản nhiên đưa Vân Nha vào xe ngựa trở về trang viên.

“Hệ thống,” Vân Nha nhỏ giọng than phiền, đối diện với gương mặt lạnh lùng của Lại Đức Lị Á: “Thái độ của hắn tệ quá, tôi chẳng muốn nói chuyện với hắn chút nào.”

Hệ thống nhìn Vân Nha – người đang ngồi ở vị trí tốt nhất trong xe, được Lại Đức Lị Á chu đáo phủ thêm áo choàng để tránh gió lạnh ban đêm – mà không khỏi cạn lời: “Cậu nghiêm túc đấy à?”

Đang ngồi trên tấm thảm mềm mại, Vân Nha chẳng thèm để ý Lại Đức Lị Á nghĩ gì, nghiêm túc kể lể với hệ thống: “Cậu xem, hắn nhất định mời tôi nhảy, còn bắt tôi đi bước nữ. Hắn mặt mày cau có, chẳng thèm để ý đến tôi, lại còn nói mấy lời kỳ quặc.”

Hệ thống: … Có phải cậu đã được người chơi nuông chiều đến mức chẳng chịu nổi chút ấm ức nào không?

Cuối cùng, Vân Nha kết luận: “Cậu thấy không, tôi thiệt thòi thế này, làm nhiệm vụ phụ chắc không đến nỗi không được cộng điểm chứ?”

Hệ thống: “Có, sẽ cộng.”

Vân Nha trò chuyện với hệ thống trong đầu, đôi mày hơi nhíu lại, trông có vẻ rất khó chịu.

Lại Đức Lị Á vừa định mở miệng hỏi han, lại chợt nhớ đến việc cậu nhóc trông có vẻ ngoan ngoãn này thực chất chính là kẻ đầu sỏ khiến Bách Tư Đặc điêu đứng. Hắn ngậm ngừng khép miệng.

Tại sao hắn lại bận tâm đến một tên tiểu quý tộc gầy gò, láu cá và đầy thủ đoạn như vậy? Lại Đức Lị Á nghĩ mãi không thông, đành đổ lỗi lên đầu Vân Nha, trách cậu quá tinh ranh.

Nếu không, sao hắn lại không thể rời mắt khỏi một cậu thiếu niên này, còn chưa trưởng thành hẳn như vậy?

Trang viên nằm ở ngoại ô, màn đêm yên ắng chỉ còn tiếng bánh xe lăn đều.

Vân Nha vén rèm nhìn ra ngoài, trong màn đêm đen kịt, ánh sáng xanh lục u ám lóe lên từ xa, xen lẫn tiếng gầm rú của dã thú, tựa như khung cảnh kinh dị thường thấy trong các trò chơi sinh tồn.

Sức tưởng tượng phong phú của Vân Nha bắt đầu chạy xa. Nếu Lại Đức Lị Á là boss hoặc có âm mưu bất chính... Cậu run rẩy nói chuyện với hệ thống: “Hệ thống, bên ngoài tối quá, sao vẫn chưa đến?”

Hệ thống ước lượng thời gian rồi trấn an cậu: “Đừng sợ, khoảng mười mấy phút nữa sẽ đến.”

Trong xe chỉ có hai người bọn họ, mà thái độ của Lại Đức Lị Á lại lạnh lùng, Vân Nha không khỏi quấn chặt lấy tấm chăn.

Thực ra, cậu chưa ăn tối, chỉ uống qua chút rượu ngọt rồi nhảy suốt, bụng trống rỗng, có chút khó chịu.

Tất cả đều tại Lại Đức Lị Á. Vân Nha không vui, lườm hắn một cái thật khéo, nếu không đã sớm trở về tòa thành rồi.

Nhìn thêm một lúc, cậu hỏi hệ thống: “Tôi đói quá, có thể hỏi hắn xin chút đồ ăn không?”

Cậu nghĩ thầm, mình là NPC đàng hoàng, chắc hắn sẽ chuẩn bị những thứ này chứ nhỉ. Giờ thì vừa đói vừa mệt, lại lo sợ, thật sự chịu hết nổi rồi.

Hệ thống: “Về lý thuyết là có thể.”

Ánh mắt Vân Nha dần trở nên tha thiết, khiến Lại Đức Lị Á không nhịn được hỏi: “Cậu làm sao thế?”

Hắn vốn nghĩ mình sẽ bị phớt lờ hoặc nhận lại một câu trả lời không mấy thân thiện, nhưng chẳng ngờ, cậu nhóc xấu tính lại rụt rè quấn chăn, dịch lại gần hắn, ngượng ngùng hỏi: “Ờm, anh có đồ ăn không?”

Có lẽ vì hơi ngại, hai má cậu cũng ửng hồng: “Tôi chưa ăn gì, hơi đói rồi…”

Giọng cậu mềm mại, ngữ điệu vô thức cao lên, giống như đang làm nũng. Cậu nghiêng người lại gần, mùi hương ngọt ngào trên người thoang thoảng đến.

Cậu ta trước giờ… có quyến rũ đến vậy không nhỉ? Những từ ngữ mập mờ lướt qua đầu lưỡi Lại Đức Lị Á, khiến hắn nghiến chặt răng, suýt nữa quên mất sự điềm tĩnh cần có của một quý ông.

Lại Đức Lị Á không biết bản thân lấy bánh mì và nước ra khỏi xe thế nào, cũng không rõ làm sao mình lại ân cần cắt bánh mì đưa đến trước mặt cậu.

“Cảm ơn.” Vân Nha rất lễ phép nhận lấy, dùng nước nóng nhúng bánh mì khô cứng rồi ăn từng chút một.

Bánh mì chưa lên men rất khô và cứng, cậu phải ngậm trong miệng chờ mềm ra mới nuốt được.

Cậu hơi hé miệng, để lộ phần thịt mềm ửng hồng bên trong. Gò má trắng mịn phồng lên khi cậu cố nuốt từng miếng bánh mì đã mềm.

Lại Đức Lị Á nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt khẽ nheo lại, không rõ cảm xúc.

“Sao cậu lại nhìn tôi như vậy?” Vân Nha suy nghĩ rồi thử đưa bánh mì ra trước mặt hắn: “Anh ăn không?”

Hắn nhìn cậu lâu như vậy, có phải không hài lòng vì cậu ăn một mình không?

“Không ăn.” Lại Đức Lị Á từ chối, giọng lạnh nhạt, ngẩng đầu lên, cau mày nhìn cậu, như thể không thể chịu nổi dáng vẻ của cậu.

Vân Nha quay mặt đi không thèm để ý hắn nữa. Không ăn thì thôi, hung dữ làm gì.