【Đây là ai mà đối xử với bảo bối của tôi không chút khách khí vậy?】
【Mắt cứ dán chặt lên người Nha Nha, nói năng thì thô lỗ, đúng là đáng bị kết án ở vậy cả đời.】
【Hừ, để xem hắn cứng miệng được bao lâu.】
Vị quý tộc tên Lại Đức Lị Á này đúng như vẻ ngoài lạnh lùng khó gần của hắn. Biểu cảm trên khuôn mặt băng giá, mái tóc bạc dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Vân Nha khẽ nghiêng đầu, cố tránh không nhìn thẳng vào hắn.
Nhưng khi bản nhạc chưa kết thúc, cậu buộc phải đứng sát bên Lại Đức Lị Á, cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo toát ra từ người hắn.
Chóp mũi thanh tú của Vân Nha khẽ nhăn lại, má phồng lên trắng nõn như đang giận dỗi. Cậu chỉ mong điệu nhảy này nhanh chóng kết thúc để cậu có thể tránh xa người này.
Hắn quá đáng ghét, lời nói vừa kỳ lạ vừa khó chịu. Một lời xin lỗi đúng mực qua miệng hắn cũng biến thành "có mưu đồ."
Nào ngờ, Lại Đức Lị Á không có ý định bỏ qua cho cậu. Hắn vừa dẫn cậu xoay người theo nhịp điệu vừa buông lời chế nhạo:
"Như thế này ngoan thật, không nhận ra chút nào là có nhiều tâm tư mờ ám như thế."
Vân Nha chẳng muốn để ý đến hắn:
"Anh đừng nói bậy."
Ác ý trong lòng cậu bộc phát, nhân lúc đổi bước nhảy, cậu cố tình đạp lên chân Lại Đức Lị Á một cái.
Lực của Vân Nha không lớn, với Lại Đức Lị Á chẳng khác nào bị mèo con cào nhẹ, nhưng dáng vẻ tức tối của cậu, cùng ánh mắt trừng trừng nhìn hắn lại khiến trong lòng hắn dấy lên một chút xao động.
Eo nhỏ như vậy, ôm trong tay lại có thể cảm nhận rõ ràng sự mềm mại dưới lớp lễ phục. Cậu thiếu niên tóc vàng xinh đẹp, còn có thể trợn mắt lườm người, tính tình đúng là chẳng dễ chịu chút nào, nhưng lại không biết gương mặt đỏ bừng của mình càng khiến người ta mê mẩn.
Để đè nén cảm giác kỳ lạ ấy, cũng là để dạy dỗ cậu thiếu gia không biết trời cao đất dày này, Lại Đức Lị Á nói:
"Cậu dùng vẻ mặt này để quyến rũ Bách Tư Đặc sao?"
"Đừng giở trò vô nghĩa," Vân Nha bị hắn chọc tức: "Rốt cuộc anh muốn nói gì?"
Vừa phải ứng phó với Arthur và A Nặc, giờ lại phải đối phó thêm Lại Đức Lị Á, chẳng biết hắn đang nghĩ cái gì trong đầu nữa.
Vân Nha bực bội phàn nàn với hệ thống:
"Các cậu cũng không nói là tôi có tuyến nhiệm vụ khác nữa, hắn phiền chết đi được."
Hệ thống thử thăm dò:
"Ừm... có thể hắn muốn cho cậu một bài học?"
Vân Nha càng bực hơn:
"Vậy thì cái người Bách Tư Đặc kia phải tự đến chứ, hắn là gì mà xen vào?"
Lại Đức Lị Á chẳng hề quan tâm đến cảm xúc của cậu, thản nhiên nói:
"Làm sai thì phải trả giá, cậu không định chơi trò lươn lẹo đấy chứ?"
Vân Nha không thèm để ý tới cách kɧıêυ ҡɧí©ɧ rẻ tiền của hắn:
"Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"
Bản nhạc dần kết thúc, các quý cô tao nhã chìa tay ra chờ đợi nụ hôn chào tạm biệt từ các quý ông. Lại Đức Lị Á thuận thế cúi nhẹ, cầm lấy tay Vân Nha, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay trắng nõn mịn màng.
"Cậu phải theo tôi về trang viên," quý ông lạnh lùng kiêu ngạo không chút khách khí siết chặt cổ tay trắng muốt của Vân Nha, để lại trên da một vết hằn mờ nhạt:
"Nói rõ ràng với Bách Tư Đặc để hắn hoàn toàn thất vọng, quay lại đội hiệp sĩ."
Lời hắn vừa nói ra, Vân Nha lập tức nhận được nhắc nhở từ hệ thống:
"Kích hoạt nhiệm vụ phụ: Cùng Lại Đức Lị Á trở về trang viên."
"Sao lại có thêm nhiệm vụ phụ nữa?" Vân Nha cau mày.