"Sao lại không để ý đến tôi?" A Nặc hạ thấp mi mắt, đặt tay lên lưng ghế sau Vân Nha, gương mặt trông đầy vẻ tủi thân: "Ngài thích anh ta đến vậy sao?"
Còn tin tưởng anh ta như thế, môi bị người ta hôn đến sưng lên mà vẫn không biết mình đã bị lợi dụng.
Vân Nha ngồi trên ghế, buộc phải ngẩng đầu lên nhìn hắn.
A Nặc cao hơn cậu rất nhiều, lại đang ở tư thế nhìn xuống. Hành động trói buộc như vậy đáng ra sẽ khiến Vân Nha không thoải mái, nhưng ánh mắt của A Nặc lại như một chú chó lớn bị bỏ rơi, bị nhốt ngoài cửa nhìn chủ nhân cưng nựng chú chó mới.
Có lẽ ánh mắt của hắn quá đáng thương, Vân Nha không nói nổi lời nào khác, chỉ hơi gượng gạo quay đầu đi: "Không có đâu."
【Cười chết, hắn giỏi diễn ghê, đúng là chó xấu tính đầy tâm cơ.】
【Bảo bối nhà tôi mềm lòng quá.】
"Vậy ngài đừng bỏ mặc tôi nữa, được không?" A Nặc cúi đầu nhìn cậu, giọng nói chân thành: "Xin lỗi, tôi quá nóng vội, không nên nói những lời đó với ngài."
"Chuyện trừ tà cũng không lừa ngài," hắn nghiêm túc: "Trước khi ngài viết thư cho tôi, tôi đã nhận được lệnh từ hoàng gia, đến lâu đài của Công tước Hoa Hồng để trừ khử tà linh. Nó đang dần thức tỉnh, sức mạnh ngày càng lớn mạnh. Tôi không thể đuổi nó đi trong một lần được."
Sức mạnh ngày càng lớn mạnh...
Vân Nha ngẫm nghĩ, từ lúc ban đầu tà linh chỉ có thể xuất hiện dưới dạng bóng, đến gần đây cậu lại mơ thấy hình người của nó, chẳng phải đó chính là dấu hiệu tà linh đang trở nên mạnh hơn sao?
Nghĩ đến người đàn ông đầy áp lực trong giấc mơ, mặt Vân Nha đỏ bừng, cảm giác vừa xấu hổ vừa căng thẳng: "Càng ngày càng mạnh, vậy làm thế nào mới giải quyết được nó?"
A Nặc lại lắc đầu: "Sự phục sinh của tà linh là không thể đảo ngược. Sau khi nó hoàn toàn thức tỉnh, sẽ có một khoảng thời gian nó yếu nhất, nhưng tà linh rất giỏi ẩn nấp, rất khó để tìm thấy nó."
Vân Nha ỉu xìu: "Vậy thôi được rồi."
Kệ đi, dù sao boss trong phó bản cũng xem như đồng nghiệp với cậu. Tà linh chắc không đến mức thực sự gϊếŧ chết một NPC tội nghiệp và vô tội như cậu đâu nhỉ.
"Vậy ngài còn giận tôi không?" A Nặc dè dặt hỏi.
Vân Nha mím môi: "Tôi không giận."
Nói cho cùng, A Nặc cũng là người chơi, lập trường khác nhau, chẳng cần tốn công giải quyết giúp cậu chuyện tà linh. Là cậu đơn phương tình nguyện mà thôi.
Hơn nữa, so với Arthur, A Nặc nhìn vẫn bình thường hơn nhiều. Ít nhất hắn không nói bừa mà tiết lộ thân phận của cậu, lại càng không lén lút...
Nghĩ đến kẹp áo sơ mi bị mất tích, nhìn A Nặc, Vân Nha bỗng thấy dễ chịu hơn một chút.
Thấy thái độ của Vân Nha mềm mỏng hơn, A Nặc thở phào nhẹ nhõm, thử ôm cậu vào lòng.
Vân Nha chỉ tượng trưng đẩy hắn một cái, không đẩy được, bèn thuận thế dựa vào vai hắn, nghe hắn kể chuyện xảy ra buổi chiều.
"Lăng Thanh bị thương khá nặng," A Nặc vừa hít hà mái tóc của cậu, khẽ hôn từng chút một, vừa nói: "May là cô ta có thuốc, tôi đã giúp xử lý qua. Nam Nhã bị thương nhẹ hơn."
Hai người họ vẫn chưa biết mình là người chơi, chỉ rất kín đáo nhắc nhở hắn cẩn thận kẻ phía sau giở trò.
Vân Nha không nhận ra mấy hành động nhỏ của hắn, chỉ gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."
Dù là người xa lạ, họ vẫn là một sinh mạng. Cậu không muốn đối phương mất mạng trong phó bản.
"À," A Nặc nhắc nhở cậu: "Lăng Thanh nói họ bị thương ở tầng hầm. Ngài tốt nhất đừng xuống đó, kể cả có Arthur đi cùng."
Vân Nha ngượng ngùng lè lưỡi: "Tôi biết rồi."
Ai mà ngờ bọn họ lại đến tầng hầm chỉ cách người chơi một bước chân, không biết họ có phát hiện gì chưa.
Vân Nha lại một lần nữa mong người chơi mau chóng giải mã.
Nhật ký của Công tước Hoa Hồng, những người hầu bất thường, đứa con riêng biến mất... Rốt cuộc trong lâu đài này đang giấu bí mật gì?
"Ưm," Vân Nha bị âm thanh bên tai kéo lại sự chú ý, khó chịu khẽ rên một tiếng. A Nặc vội vàng hôn lấy dái tai cậu, di chuyển tới làn da bên cổ, cứ thế tiếp tục xuống dưới, mạnh mẽ đến mức như muốn khắc cậu sâu vào xương tủy.
Khoan đã, chỗ này hình như là nơi Arthur từng để lại dấu vết...
Thật kỳ lạ, Vân Nha không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, vừa xấu hổ vừa giận, đẩy hắn ra: "Hôn nhẹ thôi!"
Nhưng cả người cậu vẫn dựa vào A Nặc, hoàn toàn không phòng bị mà để lộ phần bụng mềm mại. Giọng nói cũng pha chút ướŧ áŧ, chẳng có chút đe dọa nào.
Chỉ càng khiến người ta nóng lòng hơn, cảm giác ngứa ngáy không chịu nổi.
【Chó biết khóc sẽ có xương ăn.】
【Tôi cũng khóc được! Nha Nha cho tôi sưởi nhờ đi.】
"Anh tìm được manh mối gì chưa?" Arthur lạnh lùng nhìn Giang Nguyên.
Người chơi này trông điên cuồng, như thể sắp tẩu hỏa nhập ma, vậy mà còn dám đến tìm anh đàm phán.
Giang Nguyên không để ý tới sự chán ghét của anh, đáp: "Tôi phát hiện một quyển sách ghi chép thuật triệu hồi trong lâu đài. Có nó, tôi có thể triệu hồi tà linh và tìm ra kẻ đã gϊếŧ Công tước Hoa Hồng."