Npc Xinh Đẹp Yếu Ớt

Quyển 1-Chương 16: Cái chết của Công tước

Vân Nha chẳng có tâm trạng tranh luận với Arthur về cái tên của mình thế nào, trong lúc cậu đang điên cuồng gọi, hệ thống cuối cùng cũng xuất hiện một cách chậm chạp:

"Tôi phải báo cho cậu một tin rất không hay."

Hệ thống nghiêm túc thông báo: "Hệ thống chính dường như gặp vấn đề. Trước đây khi tôi truy vấn thông tin về Arthur và A Nặc, kết quả chỉ hiện là thông tin đã bị mất, không thể tra cứu. Nói đơn giản, họ là những "lỗi" trong phó bản."

"Lỗi?" Vân Nha cao giọng: "Xảy ra chuyện mà cậu chỉ nói với tớ là tình cờ?"

Arthur đã biết tên của cậu, chắc chắn anh ta cũng nhận ra cậu không phải NPC được thiết lập sẵn mà chỉ là một kẻ xui xẻo bị kéo vào trò chơi sinh tồn này. Vậy thì, những hành động trước đây của cậu…

Vân Nha nhớ lại mọi chuyện mình đã làm trong mấy ngày qua: lần đầu gặp mặt đã để Arthur mang tất, bắt anh làm người hầu thân cận, thậm chí còn bảo anh giúp mình mặc quần áo.

Trời ơi… cậu đã làm cái gì thế này…

Vân Nha không dám nghĩ tiếp, mặt đỏ bừng, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào và không bao giờ ra nữa.

Hệ thống vô cùng thành khẩn xin lỗi: "Tôi đã báo cáo với hệ thống chính, không bao lâu nữa vấn đề sẽ được giải quyết." Nó cắn răng, đưa ra một điều kiện: "Sau khi phó bản này kết thúc, sẽ bù điểm gấp đôi cho cậu."

Điểm gấp đôi nghe rất hấp dẫn. Vân Nha hỏi: "Nhưng trong quy tắc NPC có nói rằng không được tiết lộ danh tính mà? Tớ đâu chủ động, sao có thể tính là lỗi của tớ chứ?"

"Đương nhiên không tính," hệ thống đáp, "chỉ cần cậu không trực tiếp nói rõ danh tính là được."

Vân Nha ra vẻ than thở: "Vậy giờ chỉ có cách cố gắng lấp liếʍ thôi."

Cậu chớp chớp mắt, hàng mi cong vυ't lướt qua lòng bàn tay Arthur. Đuôi mắt hơi nhếch lên, vẻ ngây thơ vô tội: "Ai là Nha Nha?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Nha gần như bị bàn tay Arthur che kín. Đôi mày cậu thanh tú, ngũ quan đẹp đẽ, tựa như được vẽ bằng bút họa, tinh xảo không tì vết. Nhưng biểu cảm lại vô cùng mềm mại, trong sáng, đầy vẻ oan ức, như đang tra hỏi: "Là người tình anh quen ngoài kia sao? Tại sao lại nhắc đến trước mặt tôi?"

【Nha Nha cứng miệng.】

【Bảo bối của tôi: Cậu đang nói mấy lời ngớ ngẩn gì vậy, tôi không hiểu.】

【Buồn cười quá, bảo bối của tôi gặp chuyện là đổ lỗi cho người khác trước, trừng mắt nhìn người ta cũng đáng yêu ghê.】

Arthur lại mỉm cười, tham luyến hơi thở ấm áp từ lòng bàn tay: "Được thôi, Nha Nha đúng là người tình nhỏ mà tôi quen bên ngoài."

Vân Nha trừng mắt nhìn anh, hất tay anh ra, tức giận phồng má: "Vậy anh đi tìm cậu ta đi, đừng đến tìm tôi nữa."

Đừng tưởng cậu không nghe ra Arthur cố tình nhấn mạnh hai chữ "người tình nhỏ," giọng điệu dính dấp, nghe đã thấy không có ý tốt.

Arthur bị hất tay cũng không tức giận, giọng rõ ràng nén cười: "Không dám đâu."

Anh nắm lấy cổ tay Vân Nha, ngón tay cọ xát làn da trắng trẻo, tựa như một chú chó lớn nhiệt tình quá mức, cố tình phớt lờ ánh mắt không vui của chủ nhân.

Đoạn nhạc đệm này khiến Vân Nha định thần lại đôi chút. Bất kể Arthur có ý đồ gì, dù sao… dù sao anh ta cũng sẽ không làm hại cậu, đúng không?

---

Đến giờ ăn tối, trên bàn ăn dài dằng dặc chỉ còn mỗi mình A Nặc.

Những người chơi khác đâu rồi? Vân Nha nhíu mày, chẳng lẽ không còn ai nữa? Không đúng, cậu nhớ ra, Arthur và A Nặc cũng là người chơi.

"Nam Nhã bọn họ bị thương rồi," giọng A Nặc vẫn trầm ổn, "tôi đã đưa thuốc cho họ."

Thuộc hạ của hắn rất phù hợp với thiết lập nhân vật, mang theo cả hộp thuốc, vì thế khi gặp Lăng Thanh và Nam Nhã người đầy máu ở cầu thang, hắn đã xử lý vết thương cho họ.

Vân Nha khẽ gật đầu, không nhìn hắn kỹ, sợ thấy gương mặt đó lại nhớ đến chuyện mình vừa tát hắn một cái.

"Thật ra tớ thấy hơi hối hận," Vân Nha nói với hệ thống bằng giọng u ám, "hắn là người chơi cao cấp, nếu nhìn tớ không thuận mắt, dùng một đạo cụ nào đó thì cậu bảo vệ được tớ không?"

Hệ thống: "À… theo tính toán thì xác suất hắn và Arthur đánh nhau cao hơn..."

Nhìn cách A Nặc nổi đóa vì nghi ngờ có người ức hϊếp Vân Nha, chắc cũng không đến mức làm gì ký chủ đáng thương của nó. Cùng lắm, chỉ là nhốt lại vài hôm thôi.

Ý nghĩ này vừa lóe lên, hệ thống tự làm mình hoảng hốt. Một hệ thống nghiêm túc, có kinh nghiệm dẫn dắt NPC bao năm như nó, sao lại có suy nghĩ thô tục thế này?

Chắc chắn là bị ảnh hưởng bởi mấy dòng bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp mỗi ngày. Hệ thống thầm nghĩ, đợi rời khỏi phó bản này, nhất định phải dọn dẹp lại kênh phát sóng.

---

Dùng bữa tối xong, Vân Nha định về phòng với Arthur.

A Nặc lại chặn trước mặt cậu, cúi mắt nói: "Ngài cần trị liệu."

Trị liệu, nghĩa là phải tiếp tục hôn hắn. Vân Nha hơi chần chừ, A Nặc dễ dàng bỏ qua mọi chuyện vậy sao?

Cậu liếc nhìn biểu cảm của Arthur: "Tôi..."

"Đi đi," Arthur tỏ ra rất thoải mái, còn thân mật véo tai Vân Nha trước mặt A Nặc, "tôi đợi ngài ở trong phòng."

Sắc mặt A Nặc thay đổi liên tục.

【??? Gã chó hư này thoáng tính vậy sao?】

【Điên rồi à, sao lại đẩy bảo bối của tôi cho người khác, Arthur cũng là tên đội nón xanh à?】

Nhìn Vân Nha và A Nặc rời đi, nụ cười nhàn nhạt trên mặt Arthur biến mất. Anh lạnh lùng nhìn về phía góc khuất: "Ra đây."

Quả nhiên, sau một hồi động tĩnh, chiếc áo choàng tàng hình bị lật lên, Giang Nguyên lộ diện với sắc mặt tái nhợt, đứng trước mặt Arthur.

"Anh đến làm gì?" Arthur không vui.

Khi Vân Nha còn ở đó, anh đã nghe thấy động tĩnh của một người khác, hóa ra là Giang Nguyên chưa bao giờ xuất hiện.

"Tôi đến tìm anh hợp tác," đối mặt với sự lạnh nhạt của Arthur, Giang Nguyên không hề nản lòng: "Tôi đã tìm được một manh mối rất quan trọng…"

"Không hứng thú," Arthur quay người bỏ đi.

"Chờ đã!" Giang Nguyên hét lớn từ phía sau: "Đó là thứ tôi tìm được từ tầng hầm chiều nay, liên quan đến cái chết của Công tước Hoa Hồng, cũng có liên quan đến anh!"

Arthur bước chân khựng lại.