Nếu cuộc hôn nhân này không chỉ làm nàng khó chịu mà còn khiến Lạc Phượng Tâm bực bội, Kiều Uyển sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Đáng tiếc, trên gương mặt Lạc Phượng Tâm không hề để lộ biểu cảm nào, khiến nàng không thể đoán được nàng ấy có phiền lòng vì chuyện này hay không.
“Kiều Uyển, gần đây thân thể thế nào?” Lạc Cẩn Hòa quan tâm hỏi.
Nàng, một người trẻ tuổi khỏe mạnh, hai ngày không gặp, thân thể có thể ra sao? Lạc Cẩn Hòa hỏi vậy rõ ràng là đang tìm cớ để bắt chuyện.
“Đa tạ bệ hạ quan tâm, thần vẫn khỏe.” Kiều Uyển đáp.
“À… đêm qua ngủ có ngon không?”
“Rất ngon…”
“Buổi sáng đã dùng bữa chưa?”
Kiều Uyển khẽ ho một tiếng, nhìn về phía Lạc Cẩn Hòa. Hắn cười, cuối cùng cũng dừng lượn vòng, đổi chủ đề:
“Trẫm gần đây đọc một cuốn sách, thấy rất thú vị, muốn giới thiệu ngươi xem.”
Nói xong, hắn lấy từ giá sách ra một quyển mỏng, tiểu thái giám nhanh nhẹn dâng tới trước mặt Kiều Uyển.
Kiều Uyển nhìn kỹ, trên bìa sách viết bốn chữ to: “Xuân Khuê Tình Sử”.
Kiều Uyển: “…”
Giữa thanh thiên bạch nhật, đường đường là hoàng đế lại bàn luận về tiểu thuyết sắc tình với thần tử? Kiều Uyển thực sự bị sốc.
*
Sự kinh ngạc lớn nhất vẫn còn ở phía sau. Khi lật vài trang sách, Kiều Uyển phát hiện đây lại là một cuốn đồng nhân tiểu thuyết sắc tình viết về nàng và Lạc Phượng Tâm!
Cuốn sách “Xuân Khuê Tình Sử” trước mặt không dùng tên thật của Kiều Uyển và Lạc Phượng Tâm. Nhưng chỉ cần không mù, ai cũng nhận ra nguyên mẫu là hai người họ.
Không phải chứ, một hoàng đế, lại là đại ca, sao có thể đọc đồng nhân tiểu thuyết viết về muội muội mình và một đại thần dưới quyền?
Kiều Uyển còn chưa hoàn hồn trước tình huống hoang đường này thì một bàn tay trắng muốt đã đưa đến trước mặt nàng. Đầu ngón tay với vết chai mỏng lướt nhẹ qua mu bàn tay nàng, giúp nàng lật sang một trang sách…
Kiều Uyển hoảng sợ quay đầu, chỉ thấy Lạc Phượng Tâm – trước đó còn lạnh lùng cao ngạo – nay hơi nghiêng người, ghé sát bên nàng, cùng đọc cuốn tiểu thuyết ghi lại những chuyện hoang đường về hai người họ. Trên khuôn mặt nàng ấy không có chút tức giận nào vì bị xúc phạm, mà còn đọc rất chăm chú.
Kiều Uyển cứng người, lòng đầy rối loạn. Ta chỉ ngủ một giấc, thế giới đã phát điên rồi sao?
Dẫu da mặt nàng có dày đến đâu, cũng không thể như Lạc Phượng Tâm – điềm nhiên đọc đồng nhân tiểu thuyết sắc tình của chính mình, lại còn là với nhân vật chính khác, ngay trước mặt bao nhiêu người.
Thua rồi, thật sự thua rồi.
Không còn gì để nói, Kiều Uyển dứt khoát buông tay, nhét quyển sách vào tay Lạc Phượng Tâm để nàng ấy tự đọc một mình.
Không đúng, tại sao ta lại đưa sách cho nàng ấy? Sao không xé toạc nó ra ngay từ đầu để tỏ rõ lập trường?
Sau khi đưa sách đi, Kiều Uyển hối hận sâu sắc vì bản thân không hành động quyết liệt hơn. Nhưng giờ sách đã nằm trong tay Lạc Phượng Tâm, không thể đòi lại để xé nữa.
A! Thật bực mình!
“Kiều ái khanh thấy thế nào?” Lạc Cẩn Hòa dịu dàng hỏi.
Thấy cái gì mà thấy? Đây là đứa nào viết ra, đợi ta tìm được xem có đánh chết nó không!
Thực ra, Kiều Uyển luôn biết trong dân gian có những cuốn tiểu thuyết tương tự về nàng và Lạc Phượng Tâm. Ban đầu, số lượng rất ít, nàng không để tâm. Nhưng từ cuối năm ngoái, khi Lạc Phượng Tâm ngày nào cũng đến ăn cơm cùng nàng, những cuốn sách này ngày càng nhiều, tháng nào cũng có cái mới. Hầu như hiệu sách nào cũng bày bán, thậm chí có tiệm còn trưng ngay chỗ bắt mắt nhất.
Thật là suy đồi đạo đức! Làm hư trẻ nhỏ!
Mỗi lần đi ngang qua những hiệu sách này, Kiều Uyển đều thầm chửi rủa trong lòng. Để khỏi phải nhìn thấy, nàng quyết định không tự đi mua sách nữa mà giao việc này cho hạ nhân.
Nàng nghi ngờ đây chính là âm mưu của Lạc Phượng Tâm, muốn mọi người nghĩ rằng nàng có sở thích với nữ nhi, để trả thù việc nàng từng phá hỏng hôn sự của nàng ấy. Nhưng nàng không có bằng chứng.
Trước câu hỏi của Lạc Cẩn Hòa, Kiều Uyển im lặng, dùng sự câm nín để bày tỏ sự phản đối. Tuy nhiên, Lạc Cẩn Hòa không để ý đến sự phản kháng của nàng, mà mỉm cười nói:
“Trẫm lại thấy rất thú vị. Nhạc Bình, ngươi nghĩ sao?”
Lạc Phượng Tâm khép sách lại, đặt qua một bên, giọng điệu lạnh nhạt nhưng quả thật đã đáp một tiếng: “Ừm.”
Kiều Uyển: ???
Lạc Phượng Tâm, từ khi nào mặt ngươi dày như vậy? Đọc tiểu thuyết sắc tình mà cũng trả lời nghiêm túc, không biết còn tưởng hai người đang bàn quốc sự đấy!
Nghe câu trả lời của Lạc Phượng Tâm, Lạc Cẩn Hòa càng cười vui hơn, vỗ tay nói:
“Trẫm xem xong chỉ có một ý nghĩ: Kiều ái khanh và tam muội đúng là trời sinh một cặp. Hôm nay trẫm làm một việc tốt, ban hôn cho hai người…”
Lạc Cẩn Hòa vừa dứt lời, Tào Mẫn – Tư Đồ – lập tức phản đối:
“Tiên đế băng hà chưa đầy một tháng, sao có thể ban hôn cho Nhạc Bình công chúa? Mong bệ hạ suy xét.”
“Đừng quá câu nệ.” Lạc Cẩn Hòa phất tay, bảo Tào Thục Phi lùi lại, ngồi thẳng dậy nói:
“Theo quy chế, trẫm và văn võ bá quan phải để tang hai mươi bảy ngày, trong một tháng cấm cưới gả. Nay không phải đã qua một tháng rồi sao?”
“Bệ hạ, người biết rõ không phải như vậy.” Tào Mẫn tiến lên một bước, lớn tiếng nói:
“Quy chế cấm cưới gả trong một tháng chỉ áp dụng với quan lại và bá tánh. Nhưng Nhạc Bình công chúa là nhi nữ của tiên đế, nàng phải để tang ba năm! Nếu bệ hạ làm vậy, không chỉ ảnh hưởng thanh danh của người và Nhạc Bình công chúa, mà còn khiến các nước chư hầu chê cười. Bệ hạ là quốc quân, làm chuyện bất hiếu thế này, sao có thể làm gương cho thiên hạ…”
Lời Tào Mẫn đầy chính khí khiến Kiều Uyển kinh ngạc. Nàng từng nhiều lần tiếp xúc với Tào Mẫn, biết rõ ông ta là em rể của Trần Thái Hậu, thời tiên đế còn sống xu nịnh hơn ai hết, không phải người dám nói thẳng. Nay Lạc Cẩn Hòa vừa lên ngôi, ông ta lại đột nhiên phản đối mạnh mẽ chuyện ban hôn này, hệt như biến thành một người khác.