Dài dòng như vậy, chắc chắn là do chính tay Lạc Cẩn Hòa viết.
Khi còn là thái tử, mỗi khi chột dạ, Lạc Cẩn Hòa đều thích nói vòng vo. Giờ làm hoàng đế, những thứ như chiếu thư thường sẽ để hạ thần soạn, hắn chỉ việc xem qua. Không ngờ bản này lại do hắn đích thân viết, xem ra trong lòng quả thực áy náy.
Hắn có thể không cảm thấy áy náy sao? Người từng là đồng đội cùng Kiều Uyển chung chiến hào giờ lại không thèm bàn bạc một lời, trực tiếp ban hôn nàng cho kẻ đối đầu, còn tặng thêm danh hiệu Quốc phu nhân.
Bề ngoài, đây là vinh dự lớn lao. Nghĩ mà xem, Kiều Uyển hiện giờ chỉ là một quan ngũ phẩm, nhưng danh hiệu Quốc phu nhân lại thuộc hàng nhất phẩm. Dù sao cũng không phải là bất công. Nhưng thực tế thì sao?
Kiều Uyển xuyên đến Đại Du triều này, nơi không cấm kỵ hôn nhân đồng tính, nhưng vẫn phân biệt rạch ròi bên trong và bên ngoài triều chính. Nếu nàng cưới công chúa với thân phận phò mã, nàng có thể tiếp tục làm quan. Nhưng khi đã phong nàng làm Quốc phu nhân, tức là nàng giống như phu nhân của các quan nhất phẩm khác, chỉ có thể trở thành nội quyến của công chúa. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cả đời nàng không thể trở lại chốn triều đình.
Không phải làm việc vẫn được lĩnh bổng lộc cao, nghe thì thật dễ chịu, nhưng chí của Kiều Uyển không ở đó. Nàng từng nói rõ với Lạc Cẩn Hòa rằng, một ngày nào đó nếu hắn đăng cơ thành công, nàng hy vọng có thể rời xa triều chính, sống cuộc đời tự do giang hồ. Lạc Cẩn Hòa khi đó đồng ý rất thoải mái, thế mà giờ lại thay đổi ý định.
Càng nực cười hơn, không phải sáng nay hắn vừa mắc bệnh sao? Bệnh đến mức này còn nhớ ban hôn, cần ý chí sắt đá cỡ nào chứ…
Dù có buồn bực, Kiều Uyển cũng biết mọi chuyện không hề đơn giản. Đằng sau việc ban hôn đột ngột này chắc chắn có uẩn khúc.
Nàng bí mật hỏi Tiểu Bạch. Tiểu Bạch chỉ biết có chuyện ban hôn, nhưng tại sao lại như vậy thì không rõ. Vì có người ngoài ở đây, Kiều Uyển không tiện hỏi kỹ Thôi Vĩnh Phúc, đành dò hỏi:
“Bệ hạ còn có ý chỉ nào khác không?”
“Bệ hạ mời Kiều ngự sử vào cung trò chuyện.” Thôi Vĩnh Phúc trả lời, sau đó làm động tác mời.
Kiều Uyển đóng cửa, bước lên cỗ xe ngựa chuẩn bị sẵn. Trước khi lên xe, nàng quay sang hỏi Thôi Vĩnh Phúc:
“Gần đây trong cung có chuyện gì mới lạ không?”
Nàng tin rằng tình báo trước đây của mình không thể sơ suất đến vậy. Chỉ có thể là trong hai ngày nàng bất tỉnh đã xảy ra biến cố.
“Trong cung không có gì. Nhưng triều đình, ta lại nghe được một việc.” Thôi Vĩnh Phúc làm như vô tình nói:
“Hôm qua, Kim Ngự Sử đã dâng tấu chương, xin cáo lão hồi hương…”
Tẩm điện Ôn Nghi, Lạc Cẩn Hòa đang nghiêng người dựa trên giường, bên cạnh là một mỹ nhân đang xoa bóp đầu cho hắn. Người này có dung nhan rực rỡ, búi tóc cài trâm hình hoa cúc bằng vàng chạm trổ tinh xảo, mặc váy lụa tím thêu hoa bách điệp, cổ tay đeo đôi vòng ngọc bích xanh biếc, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết, mịn màng như ngọc. Trong chốn hậu cung đầy mỹ nhân, nàng ấy vẫn là hiếm có.
Nhưng dù vậy, nàng ấy vẫn bị người đối diện áp đảo một bậc.
Từ lúc bước vào hành lễ, ánh mắt Kiều Uyển đã không kiềm được mà hướng về phía Lạc Phượng Tâm. Dù không muốn khen ngợi kẻ đối đầu, nàng cũng không thể phủ nhận rằng Lạc Phượng Tâm có một sức hút khác biệt.
Trên đời này, mỹ nhân thường hoặc dịu dàng kiều diễm, hoặc sắc sảo đoan trang. Một số nữ hiệp giang hồ có thể mang khí chất anh dũng. Nhưng Lạc Phượng Tâm không thuộc loại nào trong số đó.
Kiều Uyển vẫn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Lạc Phượng Tâm, thật sự kinh diễm đến mức khó quên, đúng là rực rỡ như xuân hoa, duyên dáng tựa thu nguyệt. Khi ấy, nàng ấy tuy đẹp nhưng còn mang vẻ đoan trang e ấp của khuê nữ, không mấy nổi bật giữa các mỹ nhân khác. Sau này, khi nàng ấy dẫn quân trấn thủ Bắc Cảnh, ba năm chinh chiến sa trường đã rèn luyện nên sự điềm tĩnh quyết đoán. Vẻ đẹp ngày càng tỏa ra khí chất vương giả, đến mức khiến lão hoàng đế không khỏi e dè.
[Không hổ là người ta chọn làm người kế vị!] Bên tai Kiều Uyển vang lên giọng Tiểu Bạch, đầy mê đắm.
“Hừ, trước đây ngươi cũng nói vậy về Lạc Cẩn Hòa!” Kiều Uyển nghĩ thầm. Nàng không tiện mở miệng nói chuyện với Tiểu Bạch khi trong điện đông người, nhưng biết rằng Tiểu Bạch có thể nghe được suy nghĩ của mình.
[Đó là vì khi đó ta chưa so sánh bọn họ. Ngươi nhìn xem, đôi mắt này, khí chất này, phong thái này, không giống nữ hoàng thì còn giống ai?] Tiểu Bạch hùng hồn biện hộ.
Sau bốn năm ở cùng Tiểu Bạch, Kiều Uyển hiểu rất rõ hệ thống này không biết xấu hổ là gì. Vì muốn nàng chấp nhận nhiệm vụ phụ trợ Lạc Phượng Tâm, nó không ngại nói những lời tâng bốc. Không rõ rốt cuộc là hệ thống ảnh hưởng ký chủ hay ký chủ ảnh hưởng hệ thống, vì Kiều Uyển cũng là người mặt dày không kém. Dĩ nhiên, nàng không bao giờ thừa nhận điều này.
“Khụ!” Lạc Cẩn Hòa khẽ ho một tiếng, Kiều Uyển vội thu lại ánh mắt, đứng nghiêm chỉnh.
“Người đâu, ban ghế.” Lạc Cẩn Hòa vừa nói xong, một tiểu thái giám lập tức mang ghế tới, không khéo lại đặt ngay bên cạnh chỗ ngồi của Lạc Phượng Tâm. Kiều Uyển không muốn ngồi đó chút nào. Nếu trong điện chỉ có nàng, Lạc Cẩn Hòa và Lạc Phượng Tâm, nàng còn có thể thương lượng một chút. Nhưng giờ đây, cả Tào Thục Phi và phụ thân nàng, Tào Tư Đồ, đều đang ở đây, Kiều Uyển đành nhận lệnh, tạ ơn rồi ngồi xuống.
Khi nàng vừa ngồi, Lạc Phượng Tâm liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt lạnh nhạt, chỉ thoáng dừng lại rồi quay đi. Kiều Uyển bỗng muốn biết hiện tại Lạc Phượng Tâm đang nghĩ gì. Trước đây, nàng thường gây khó dễ cho Lạc Phượng Tâm, phần lớn vì muốn hoàn thành nhiệm vụ giúp Thái tử đăng cơ, làm tiêu tan nghi ngờ của lão hoàng đế. Điều đó nghĩa là nàng kɧıêυ ҡɧí©ɧ trước, còn Lạc Phượng Tâm đáp trả sau. Về lý thuyết, Lạc Phượng Tâm nên ghét nàng hơn.