Nghịch Thiên Cải Mệnh: Quyển 2

Chương 4-3: Từng Bước Rượt Đuổi

Nửa canh giờ sau, tại một hang động ẩn sâu trong rừng, ánh sáng lờ mờ len lỏi qua những kẽ đá. Tử Đình quỳ xuống trên nền đất lạnh, một tay áp lên trán Thanh Tử Thiên, làn khói mỏng từ tấm phù chú trên trán nó dần tan biến, để lại một thiếu nữ cả người toàn vết thương.

Thanh Tử Thiên khẽ giật mình. Đôi mắt đỏ hoe từ từ mở ra, vẫn còn ánh lên chút mờ mịt. Nó cựa quậy, cố gắng ngồi dậy nhưng một cơn đau đớn ập tới làm toàn thân nó rã rời. Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai:

“Đừng cử động vội, nãy ta ra tay hơi mạnh.”

Thanh Tử Thiên im lặng, đôi mắt liếc nhìn Tử Đình một thoáng rồi lại quay sang hướng khác, như đang muốn né tránh.

Tử Đình nhẹ nhàng xoa đầu Thanh Tử Thiên, giọng điệu lo lắng hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Nó im lặng hồi lâu, rồi mới cất giọng ngập ngừng:

“Bạch Cư Di… hắn phát hiện ra mối quan hệ giữa ta và ngươi.”

Bàn tay đang xoa đầu Thanh Tử Thiên hơi ngừng lại trong giây lát, ấn đường của Tử Đình nhíu chặt:

“Hắn cho người truy sát ngươi?”

Thanh Tử Thiên gật đầu, giọng khàn đặc vì kiệt sức:

“Trong lúc chạy trốn khỏi quỷ vực, ta bị phục kích bởi yêu hoa. Độc của chúng khiến ta mất kiểm soát…”

Nó ngừng một chút, như muốn cân nhắc điều gì đó, rồi tiếp tục với giọng yếu ớt:

“Cũng may là còn trụ được đến khi tới đây.”

Tử Đình lặng yên, đôi mắt đăm chiêu như đang suy tính nhiều điều. Một lúc sau, nàng lại xoa đầu nó một lần nữa, giọng điệu ân cần:

“Để ngươi chịu khổ rồi.”

***

Trong khi đó, phía bên đội săn bắn.

Máu từ bầy lợn rừng thấm đẫm trên mặt đất, hơi nóng từ cơ thể chúng vẫn còn tỏa ra. Tiếng kèn từ thao trường cùng lúc cũng vang vọng, báo hiệu buổi đi săn đã kết thúc.

Trong khi nhóm của Trình Tranh đang vui sướиɠ vì với một bầy lợn rừng này chắc chắn nhóm bọn họ sẽ dành hạng nhất thì y đã thúc mạnh vào hông ngựa, phi thẳng đi. Bọn họ đang ngơ ngác thì chỉ nghe tiếng y nói vọng lại:

“Các ngươi về báo cáo đi, nhóm chúng ta có một thành viên biến mất rồi.”

Trong không gian u tịch của khu rừng, Trình Tranh liên tục cất tiếng gọi:

“Tư Duệ!”

Ngay khi phát hiện Tử Đình biến mất khỏi từ trước đó, lòng y đã như lửa đốt. Y cũng từng tự thắc mắc tại sao chỉ là một hầu cận bình thường lại khiến mình lo lắng bất an như thế nhưng chưa bao giờ có được một câu trả lời thỏa đáng. Y chỉ biết, trong vô thức, y luôn dành một sự quan tâm đặc biệt đến khó hiểu với nàng.

Bóng chiều dần tắt, ánh sáng trong rừng thưa thớt, chỉ còn tiếng vó ngựa và tiếng lá cây xào xạc theo gió. Trình Tranh chạy dọc theo những con đường mòn, ánh mắt sắc bén quét qua từng ngóc ngách, nhưng không hề thấy bóng dáng nhỏ bé kia.

Một lúc sau, y bất ngờ nhận ra con ngựa của nàng bị bỏ lại gần một bụi cây rậm rạp. Y lập tức ghìm cương ngựa, nhảy xuống, đưa tay kiểm tra dấu vết quanh đó.

Y chắp hai tay thành hình cái loa, tiếp tục hô lớn:

“Tư Duệ!”

Nhưng đáp lại chỉ là tiếng vọng của chính mình vang lên từ những vách đá xa xa.

Trình Tranh trở lại ngựa, vừa quất roi cho nó chạy đi thì con ngựa bỗng nhiên ngã gục xuống đất, kéo theo y mất thăng bằng, ngã dài xuống nền rừng.

Trước khi kịp đứng dậy, mặt đất dưới chân y đột ngột sụt xuống. Một bẫy rập lồ lộ xuất hiện, hàng chục thanh sắt nhọn chĩa lên từ phía dưới. Trình Tranh cào tay lên nền đất giữ mình không rơi xuống nhưng mớ đất ẩm trơn trượt không đủ sức giữ y lại quá lâu.

Khoảnh khắc chuẩn bị rơi xuống, Trình Tranh lập tức được một bàn tay chộp lấy cùng tiếng gọi vang:

“Thái tử điện hạ.”

Y được bàn tay nhỏ bé chai sần ấy kéo lên một cách dễ dàng.

Trình Tranh thở dốc, ánh mắt xen lẫn sự nhẹ nhõm và ngạc nhiên:

“Tư Duệ, tìm thấy ngươi rồi… Ngươi…”

Trình Tranh định hỏi thêm gì đó nhưng khi ánh mắt lướt qua con ngựa thì chợt khựng lại.

Một cây kim nhỏ, gần như vô hình trong ánh sáng lờ mờ, cắm thẳng vào cổ con ngựa, ngay tại điểm chí mạng. Giọng y trầm xuống, đôi mày nhíu chặt lại:

“Kim độc?!”

Tử Đình tiến lại gần quan sát, ánh mắt lạnh nhạt mang theo sự cảnh giác với môi trường xung quanh.

Cùng lúc, tiếng vó ngựa vội vã từ xa vang lên. Vệ binh điều động tìm kiếm Trình Tranh đã đến. Ánh đuốc hắt lên khuôn mặt từng người, ánh sáng lập lòe chiếu vào ánh mắt đầy nghi hoặc của Trình Tranh.

Y quét ánh nhìn sắc bén qua từng gương mặt, vẻ mặt ai nấy đều có vẻ lo lắng, chân thật có, giả tạo có. Chắc chắn một trong số bọn họ là kẻ giật dây phía sau, nhưng giờ y lại không có bằng chứng hay cách nào để bắt được thủ phạm: “Chiêu thức chuẩn xác như thế phải đến từ kẻ có thân thủ đủ tốt. Là ai?”

Tử Đình đứng lặng lẽ bên cạnh y. Nàng không nói gì, ánh nhìn đầy sự dò xét quan sát từng biểu cảm một, trong lòng có vô số toan tính cần được cân nhắc kỹ lưỡng.