Nghịch Thiên Cải Mệnh: Quyển 2

Chương 4-2: Từng Bước Rượt Đuổi

Tử Đình có thể cảm nhận không khí tại thao trường đang dần trở nên căng thẳng. Các hoàng tử, binh lính dưới trướng chia thành các nhóm, tất cả đều muốn giành chiến thắng. Bởi đây không đơn thuần là cuộc thi mà là một trong vô số cuộc chiến giành vương vị!

Ở một nơi như Xích Qủy quốc, mỗi một hành động, mỗi một chiến thắng nhỏ đều có thể là bước ngoặt thay đổi tương lai. Người ở vị trí càng cao thì càng phải nỗ lực không ngừng.

Các vị hoàng tử khác muốn đoạt lấy vị trí của Xích Lạc Thần điện hạ hiện tại thì phải tích góp từng điểm số một. Cho đế vương cùng các bậc quan lại thấy rằng họ xứng đáng hơn y.

Tương tự, Trình Tranh nếu muốn ngồi vững trên cái ghế thái tử đến ngày lên ngôi thì mỗi ngày đều phải thể hiện bản thân thật hoàn hảo, luôn luôn đứng nhất trong bất kỳ thử thách nào dù là nhỏ nhất.

Bảy đội nhanh chóng được hình thành, dưới ánh nắng vẫn còn gay gắt của buổi chiều, một tiếng súng chỉ thiên nổ ra, báo hiệu công cuộc đi săn chính thức bắt đầu.

Tử Đình được phân vào nhóm với Trình Tranh cùng tám binh sĩ khác, mười người cưỡi ngựa phi vào rừng sâu.

Thảm thực vật ở đây vô cùng xum xuê và tươi tốt, trong rừng vang vọng những tiếng ngựa hí vang cùng tiếng súng đùng đoàng đến inh tai. Trên trời chốc chốc lại nổ ra pháo sáng báo hiệu cho những người giám sát đến ghi nhận kết quả.

Dưới sự dẫn dắt và khả năng bách phát bách trúng của Trình Tranh, nửa canh giờ trôi qua nhóm bọn họ vẫn luôn dẫn đầu cuộc đi săn.

Lúc bọn họ đang di chuyển đến điểm săn tiếp theo thì thấy rất nhiều nhóm khác cũng đang tụ tập ở phía trước.

Từ xa, Tử Đình đã nghe được nhiều tiếng nói vang vọng:

“Mất dấu rồi!”

“Chưa từng thấy con chuột to mà còn hung dữ như thế.”

Một vị hoàng tử cầm đầu nói:

“To như vậy chắc chắn là con chuột lang đột biến! Bắt được nó không chừng sẽ vượt qua điểm của Xích Lạc Thần. Nhất định không được để nó thoát.”

Nghe được những lời ấy, Tử Đình nhíu chặt mày, cảm giác lo lắng bất chợt ập đến: “Chuột lang?…Thanh Tử Thiên? Dù chưa thể chắc chắn nhưng rất có khả năng là như thế. Phải kiểm tra!”

Nghĩ đoạn Tử Đình khẽ liếc nhìn gương mặt trầm tư của Trình Tranh, nhân lúc y không để ý thì dần giảm tốc độ của ngựa chiến để bị bỏ lại phía sau, nháy mắt đã thầm lặng biến mất khỏi đoàn người.

Lúc Trình Tranh vừa phát hiện ra sự thiếu vắng của nàng thì đúng lúc này lại có một đàn lợn rừng gần năm mươi con không biết từ đâu đang điên cuồng chạy ầm ầm từ xa tới. Mặt đất vì thế mà cũng rung lên thấy rõ.

Bên này, Tử Đình bỏ ngựa lại rồi ẩn thân lao vun vυ't trong rừng, tay chắp ấn cố liên lạc với Thanh Tử Thiên nhưng không nhận lại hồi đáp.

Đúng lúc này, liên tiếp những tiếng súng lớn vang vọng từ một phía ập đến tai nàng. Tử Đình phi thân rất nhanh qua các cành cây thì dừng lại ở một bãi đất trống khá lớn.

Một con chuột lang to tầm một mét khác thường đang bị dồn vào góc chết. Xung quanh nó là rất nhiều nhóm người cưỡi ngựa chiến, trên tay lăm lăm khẩu súng tạo thành vòng vây.

Một vị hoàng tử nói:

“Hay lắm, tất cả hợp sức bắt được con vật này thì khả năng lớn sẽ chiến thắng tên Xích Lạc Thần đó được một lần.”

Một vị hoàng tử khác nhếch mép lẩm bẩm:

“Và nó sẽ thuộc về đội của chúng ta.”

Bọn họ nhắm bắn thật kỹ, lúc đang định rút cò thì ‘ầm’ một tiếng. Xung quanh đất đá đổ ào ào như núi lở, liên tiếp các pháo sáng từ đâu nổ ra khiến mắt bọn họ cay xè nhắm tịt lại la hét:

“Chết tiệt, pháo sáng của ai, sao lại chói mắt lạ thường như vậy?”

“Nổ súng đi, con chuột kia sẽ chạy mất!”

“Không được! Ngươi bị ngu à? Sẽ bắn trúng người đó.”

Tiếng cãi vã inh ỏi vang lên không ngừng. Lúc luồng sáng dần tản thì trước mặt họ chỉ còn đống đất đá đổ nát cùng khói bụi vương lại.

***

Khu vực cách xa nơi săn bắn.

Tử Đình thấy khoảng cách đã đủ xa để cắt đuôi những kẻ khác lúc này mới giảm tốc độ. Nàng đáp đất quay lại nhìn Thanh Tử Thiên đang cuồng loạn đuổi theo mình:

“Thanh Tử Thiên, là ta đây. Bình tĩnh lại.”

Nhưng nó nào có nghe được. Trong cơn cuồng loạn, nó gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy sát khí, phóng thẳng tới với móng vuốt sắc bén giơ cao.

Đúng khoảnh khắc móng vuốt của nó gần chạm vào mặt nàng, Tử Đình vung tay, nhanh như chớp tóm lấy cổ chân trước của nó, rồi dồn sức quật mạnh Thanh Tử Thiên xuống đất.

‘Rầm’ một tiếng, mặt đất dưới cơ thể của con chuột tinh vỡ toác thành một cái hố. Thanh Tử Thiên lắc đầu liên tục như đang cố xua đi cơn choáng váng.

Không để lãng phí thời gian, Tử Đình rạch một vết nhỏ trên tay, vẽ một tấm phù trên không trung. Máu ngấm vào tấm phù, những ký hiệu phức tạp nhanh chóng phát quang.

Một ánh sáng vàng bùng lên, bao trùm lấy toàn thân Thanh Tử Thiên. Nó gào lên trong đau đớn, yêu khí như bị ép nén lại từng chút, cho đến khi hoàn toàn bị phong ấn.

Thân thể Thanh Tử Thiên co rút lại, từ hình dạng to lớn của một yêu tinh cuồng loạn trở về thành một con chuột lang nhỏ, run rẩy và yếu ớt.